“Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày”. Câu chuyện nhỏ dưới đây là một trong những minh chứng tiêu biểu cho câu nói này, nhưng chính sự khéo léo trong cách giáo dục và tình thương vô bờ bến của người mẹ đã uốn nắn lại những suy nghĩ non nớt còn lệch lạc của cậu con trai bé bỏng.
Peter là con trai của một chủ cửa hàng bách hóa nhỏ đầu phố. Cậu thường đến của hàng của mẹ chơi. Mỗi ngày, cửa hàng đều có không ít những hóa đơn trả tiền hoặc thu tiền hàng cần thanh toán hoặc chuyển đến khách hàng. Peter thường được mẹ giao nhiệm vụ đem những hóa đơn đó đến bưu điện để gửi. Dần dần, việc này khiến cậu cảm thấy dường như mình cũng đã trở thành một nhà kinh doanh nhỏ.
Ngày kia, Peter nghĩ: mình cũng cần viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những khoản mà mẹ phải trả cho mình về những gì mà mình đã giúp mẹ mỗi ngày.
Sáng hôm sau, mẹ cậu nhận được hóa đơn đó ghi rõ:
“Mẹ cần thanh toán cho con trai Peter những khoản như sau:
– Vận chuyển đồ dùng về nhà: 2 đồng
– Đem thư đến bưu điện gửi: 1 đồng
– Giúp người lớn dọn dẹp vườn hoa: 2 đồng
– Cả tuần lễ con đều ngoan ngoãn và nghe lời: 1 đồng
Tổng cộng: 6 đồng”
Mẹ Peter xem hóa đơn và không nói gì cả.
Đến bữa tối, Peter phát hiện dưới khay ăn của mình 6 đồng tiền công. Cậu rất vui, nhưng vừa định bỏ tiền vào túi thì thấy kèm theo một hóa đơn thu tiền khác mà tên người nhận lại là cậu. Peter rất ngạc nhiên. Peter cần thanh toán cho mẹ những khoản sau:
– Sống 10 năm hạnh phúc trong ngôi nhà của mẹ: 0 đồng
– Khoản chi phí cho việc sinh hoạt ăn uống trong 10 năm: 0 đồng
– Khoản tiền mẹ chăm sóc Peter mỗi khi đau bệnh: 0 đồng
– Từ đó đến nay Peter luôn có một người mẹ thương yêu và chăm sóc: 0 đồng
Tổng cộng: 0 đồng.
Peter đọc đi đọc lại tờ hóa đơn. Cậu hối hận đến đỏ cả mặt. Lát sau, Peter đến bên mẹ và rúc đầu vào lòng mẹ, nhè nhẹ bỏ 6 đồng tiền vào túi mẹ.
Theo ĐKN