Chiếc rương của bà
Bùa yêu ăn phải, dạ càng ngẩn ngơ Biết rằng đâu trong đục mà chờ?… Cô tôi lẩm nhẩm câu hát ấy vào một buổi chiều, khi bà tôi từ ngoài đồng trở về với đôi quang gánh đầy nhóc lá trâm, vắt vẻo thêm một chùm dủ dẻ chín vàng mọng nước. “Tít đâu! Ra bà cho!”. Bà đặt đôi gánh xuống sân, giở nón cời phe phẩy xua cái nắng oi nồng....Xem thêm