Chào mừng Đại hội Hiệp hội hoa Lan Việt Nam (AOV) lần thứ Nhất vào tháng 6/2022; Hiệp hội hoa Lan Việt Nam phối hợp với Trung tâm Nghiên cứu bảo tồn và phát huy Thơ Ca Đất Việt (thuộc Viện Nghiên Cứu Bảo tồn & Phát huy Văn hóa Dân Tộc) tổ chức Cuộc thi sáng tác Thơ về hoa Lan Việt Nam chủ đề: “Thiên hạ đệ nhất sắc hương” tới toàn thể bạn yêu thơ, yêu Lan trong và ngoài nước.
Đoàn Hữu Nam
Địa chỉ: 001 – Nguyễn Cảnh Chân – Phường Pom Hán – TP Lào Cai.
ĐT: 0854009389
Email: doanhuunamlaocai@gmail.com
CỔ TÍCH GIỮA ĐỜI THƯỜNG
Mải miết cùng những đám mây lang thang
Chân dừng bước giữa vòm xanh Ý Tý*
Núi vén mây khoe phong lan nở rộ
Chập chờn em để tim tôi ngựa lồng
Trắng đỏ tím vàng thả bùa mê cho em và tôi
Dung dẻ dung dăng giữa chiều quên xế bóng
Ầm ào thác, vẩn vơ mây, màu nắng
gom dại khờ, nhân háo hức trong nhau
Lộc trời ban say ngọn gió lay lay
Cho bối rối lạc vào làn tóc rối
Nụ hôn khát khao cõng dấu chân cà cuống
Chui vào cổ tích giữa đời thường
Hoa ơi hoa hãy theo ta về phố
Để đêm đêm thủ thỉ chuyện gốc rừng
Ngọn lửa ủ trong bồng bềnh mơ, thực
Cho tôi và em nên cửa nên nhà!…
****************
*Ý Tý là một danh lam thắng cảnh thuộc huyện Bát Xát – tỉnh Lào Cai
HỒN RỪNG HỒN BIỂN
Mang chùm lan màu an nhiên
Về với bao la biển cả
Những mong hồn rừng hồn biển
Gặp trong thương nhớ ngàn đời
Chùm hoa như lạ như quen
Kiêu sa nhắm hờ cặp mắt
Sóng biển dịu dàng như thể
Luân hồi hóa giải ngàn năm
Ngợp trong sắc nắng vàng ươm
Biển cả nồng nàn mây trắng
Chùm hoa tím trong gió biếc
Thầm thì kể chuyện rừng xanh
Hoa quên đời mình ngắn ngủi
Nhập vào ảo mộng cuối trời
Giấc mơ ngược nguồn dâng sóng
Bãi bờ lâng lâng men say
Bỗng thấy hồn rừng hồn biển
Ngước nhìn đám mây lãng du…
BẤT CHỢT
Rời phố thị ồn ào náo nhiệt
Ta chui vào khắc khoải rừng xanh
Bỗng gặp chùm lan mơ màng tím
Quấn quýt sương mây dùng dắng mùa
Ta bỗng quên chang chang nắng hạ
Thấy xa vời giá lạnh mùa đông
Náo nức mưa xuân từ bọt thác
Nước mắt giời đậu trên lá cùng hoa
Ơi chùm hoa đang độ trăng tròn
Giấc mơ treo giữa chiều hoang hoải
Ta mở lòng và hoa e ấp
Quên mình đang phận cô liêu
Ta bỗng thấy nẻo về diệu vợi
Thấy buồn vui, tròn khuyết nhẹ dần
Giọt nắng không ngổn ngang toan tính
Ngọt lành lọt qua vòm xanh!
* * *
Dấu chân theo lối cũ đường quen
Lòng vẫn thả neo trên cánh ngọc
Kìa biếc núi đã trùm khăn áo
Lên mơ màng mây quanh quẩn mùa.