Lão Hoàng nuôi một con chó trong nhiều năm, bỗng một ngày nó quay lại cắn ông. Trong lúc nóng giận, ông đã đánh chết con chó, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến ông vô cùng ân hận.
Thôn Cẩm Tú là một thôn trang ít người biết đến thuộc vùng miền núi tây bắc của tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Nơi đây có một người đàn ông mà mọi người vẫn gọi là Lão Hoàng. Nghe nói Lão Hoàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng rất giỏi, khi mới hơn 20 tuổi đã làm chủ một xí nghiệp lớn.
Đáng tiếc là tiệc vui chẳng được mấy chốc, công ty ông đã bị vợ và bạn bày mưu đoạt mất. Ông đã mất hết tài sản của mình chỉ trong thời gian ngắn. Ông phải trở về quê làm lụng kiếm sống trên mảnh đất xưa. Từ đó về sau, ông không ra khỏi cổng làng, cũng rất ít khi nói chuyện với người khác, lúc rảnh ông thường ngồi một mình hút thuốc.
Không biết Lão Hoàng nuôi chó từ khi nào, ông thường gọi nó là Đại Hoàng. Từ khi nuôi chó, Lão Hoàng và Đại Hoàng sống nương tựa vào nhau giống như cha con. Nghĩ cũng lạ, chó giống hệt chủ của nó, Đại Hoàng từ lúc nhỏ đã không chơi đùa với bất kỳ con chó nào trong thôn. Nó thường theo sau Lão Hoàng, mỗi khi ông nghỉ hút điếu thuốc thì con chó cũng tới ngồi bên cạnh. Thời gian thấm thoát đã 7, 8 năm trôi qua, người trong thôn ai cũng bảo Đại Hoàng như là con của Lão Hoàng vậy.
Một ngày, Lão Hoàng đang trong giấc ngủ trưa say nồng, bỗng Đại Hoàng cất tiếng sủa inh ỏi đánh thức ông. Ông thức dậy và bước ra cửa với ánh mắt giận giữ nhìn Đại Hoàng. Ông thấy con chó của của ông chưa bao giờ có hành động như vậy trước đây, liền bảo nó: “Đừng sủa, để ta ngủ một tí, lát còn đi làm”. Đại Hoàng nghe xong thì không sủa nữa. Nhưng đúng vào lúc Lão Hoàng lên giường nằm, thì Đại Hoàng lại cất tiếng sủa vang.
Lão Hoàng không hiểu nguyên do, nghĩ rằng bên ngoài có động tĩnh gì, liền mở cổng ra xem. Khi ông không nhìn thấy gì thì lại quay lại mắng con chó: “Ngươi có phải bị điên rồi không? Sủa bậy cái gì thế? Nếu còn sủa nữa ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà”. Sau khi mắng xong, ông lại thấy Đại Hoàng đến chặn ở cửa không cho ông vào nhà.
Lão Hoàng rất tức giận và đá con chó ra xa, sau đó đóng cửa đi ngủ tiếp. Nhưng thật không ngờ, Đại Hoàng không ngừng sủa. Cắn không được, nó lấy hai chân cào lên cửa khiến Lão Hoàng nóng đến tận cổ, ông cầm cái đòn gánh chuẩn bị ra giáo huấn cho con chó một trận.
Nào ngờ, ông vừa mở cửa ra thì Đại Hoàng cắn cho ông một miếng. Lão Hoàng tức giận nói: “Con súc sinh này, hôm nay ta đánh chết ngươi”, nói xong ông liền đuổi theo Đại Hoàng, con chó chạy thục mạng. Lão Hoàng tức giận cầm đòn gánh và đuổi theo Đại Hoàng. Vừa đuổi, ông vừa mắng: “Hay lắm, con súc sinh này, ông nuôi mày mấy năm, hôm nay mày phát khùng còn cắn cả ông, xem hôm nay ông có đánh mày chết không”.
Đại Hoàng chạy không nhanh, giống như đang đùa giỡn với ông chủ, luôn giữ khoảng cách năm, sáu mét. Lão Hoàng tức giận, lớn tiếng mắng ầm lên khiến cả xóm chạy ra xem “trận đại chiến”.
Sau một hồi chạy thì Lão Hoàng cảm thấy mệt, máu cũng nhuộm đỏ cả ống quần. Ông liền dừng lại và mắng Đại Hoàng. Đại Hoàng không nghe lời vẫn cứ tiếp tục sủa. Thế rồi, có người nói: “Lão Hoàng à! Ông lớn tuổi rồi, sao phải đuổi theo con chó ở đây? Ông cứ về trước xử lý vết thương đi”. Lại có người thêm dầu vào lửa: “Con chó này có phải bị điên rồi không? Nếu như bị nó cắn sẽ mắc phải bệnh dại đấy”.
Lão Hoàng thấy mọi người nói rất có lý liền mặc kệ con chó. Ông nghĩ, mình nếu mà ốm nằm một chỗ sẽ không người chăm sóc, vậy mình cứ về làm lành vết thương trước đã rồi sau sẽ xử lý nó. Sau đó ông nhìn Đại Hoàng mà mắng: “Con súc sinh này, có gan thì đừng trở về, nếu không thì ông sẽ nhổ lông của mày”. Nói xong ông quay trở về hướng nhà mình.
Ông vừa đi được vài bước thì thấy có tiếng la lớn: “Lão Hoàng cẩn thận!”. Lão Hoàng lập tức quay người và cầm đòn gánh phang con chó một đòn chí tử. Đại Hoàng cất tiếng rên thảm thiết, máu rỏ ra, một lát sau thì Đại Hoàng không động đậy nữa, trong miệng chỉ còn phát ra âm thanh ăng ẳng, mắt con chó chảy ra hai hàng nước.
Mọi người thấy Đại Hoàng chết rồi, trận đại chiến cũng xem xong rồi. Từng người giải tán trở về nhà của mình. Đúng lúc này, mọi người cảm thấy chao đảo, sau đó là đất rung núi chuyển. Chỉ trong vài phút thì các căn nhà bị san phẳng, mọi người mới sững sờ và nhìn Đại Hoàng nằm trên mặt đất. Giờ họ mới ngờ ngợ hiểu ra mọi chuyện…
Vài ngày sau, trên sườn núi của thôn Cẩm Tú có một ngôi mộ nhỏ mới. Một ông lão với chân bước tập tễnh đang đứng trước đó với dáng vẻ tiều tụy và đầy ân hận vì hành động của mình.
Thế mới nói, chó là con vật trung thành tuyệt đối với chủ nhân cho dù bị đối xử tàn tệ thế nào đi nữa. Đừng vì chút tức giận mà phải ân hận cả đời như ông lão ấy…
Theo ĐKN