Trong một ngôi trường nhỏ trên núi cao hẻo lánh, quanh năm suốt tháng bếp ăn chỉ có rau rừng đạm bạc. Hôm thì rau luộc, hôm lại rau xào, thi thoảng mới có chút thức ăn cải thiện.
Cô giáo trẻ chẳng quản ngại xa xôi từ miền xuôi lên đây dạy học, mang con chữ đến cho những đứa trẻ tội nghiệp. Thân hình cô nhỏ bé, gầy gò và yếu đuối. Hàng tuần, cô thường ra ngôi chợ phiên gần trường mua trứng gà về ăn. Người bán trứng cho cô là một cụ bà đã ngoài 70. Cụ bảo cô cứ cho một cái giá, nếu giá được thì cụ bán, chứ cụ không đòi thách.
Cô giáo trẻ thấy cụ tuổi đã cao, cuộc sống khổ cực chỉ dựa vào nuôi mấy con gà bán trứng kiếm tiền nên cố tình trả giá cao hơn bình thường. Ở quê cô dưới xuôi, trứng chỉ 25 nghìn đồng một chục, nhưng cô lại trả cho cụ tới 35 nghìn đồng một chục. Cô trả vậy, cụ cũng không kêu đắt hay rẻ, mà vui vẻ nhận lời bán cho cô. Từ đó mỗi lần cô ra mua trứng đều trả y như vậy.
Được một thời gian, cô càng quý cụ. Thấy cụ đáng thương nên cô chủ động tăng giá thêm, trả cho cụ 40 nghìn đồng một chục. Lúc này cụ từ chối không nhận. Hai người đùn đẩy tới lui mãi cuối cùng cụ mới nhận.
Lại qua một thời gian, như thường lệ, một hôm cô ra chỗ cụ mua trứng. Khi gần đến nơi, thấy một lái buôn đang hỏi mua trứng của cụ. Người lái buôn nói vì trứng của cụ là trứng gà rừng nên rất ngon, khách ăn đều thích nên trả cụ 50 nghìn một chục, và muốn mua hết số trứng này. Nhưng cụ lập tức từ chối.
Người lái buôn bèn nói:
– Giá này con trả cụ cũng là cao lắm rồi đó. Tất cả mọi nhà trong thôn con đều trả vậy, không có ai trả cao hơn đâu. Thôi cụ bán cho con đi.
Cụ đáp:
– Không phải chuyện giá cả, mà là trứng này cụ phải để cho cô giáo trẻ ở trường. Cô ấy từ dưới xuôi lên đây dạy học. Người cô ốm yếu lắm, mà ở đây chẳng có thức ăn gì. Cụ muốn cô ấy có thêm chút thức ăn bồi bổ để có sức dạy con chữ cho mấy đứa trẻ trong thôn. Không có chữ khổ lắm.
Cô đứng đó chứng kiến mọi việc. Không biết tự khi nào, hai khóe mắt cay cay…
***
Người ta vẫn nói “Những gì từ trái tim sẽ đến được với trái tim”. Một hành động tốt đẹp xuất phát từ sự chân thành, dù nhỏ bé tới đâu, đều sẽ khiến lòng người cảm động và dẫn tới những điều tốt đẹp khác.
Một người nông dân tốt sẽ tạo ra những sản phẩm an toàn cho xã hội
Một người thầy tốt sẽ đào tạo nên những con người tử tế cho xã hội.
Một nhà báo tốt sẽ đưa tin trung thực và thúc đẩy những thông điệp tốt đẹp, tin tưởng trong cộng đồng.
Một doanh nhân tốt sẽ đem đến những dịch vụ, sản phẩm hữu ích và lành mạnh cho người tiêu dùng
Một quan chức tốt sẽ chăm lo đời sống của dân, tạo niềm tin vào công bằng và lẽ phải cho người dân…
Giống như cô giáo và bà cụ nghèo nơi vùng cao hẻo lánh kia vậy. Mỗi người đều cố gắng làm điều tốt nhất họ có thể, âm thầm và lặng lẽ, không đòi hỏi một sự đền đáp, ghi nhận nào cả…
Bất kể là việc gì, chỉ cần xuất phát từ trái tim chân thành, thực tâm mong muốn điều tốt đẹp cho người khác thì tự khắc ta sẽ làm được việc tốt. Ở vào bất kỳ hoàn cảnh, địa vị, chức phận nào, ta đều có thể làm người tốt, từ những điều nhỏ nhất…
Theo ĐKN