Cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước đã làm thăng hoa những giá trị lớn của dân tộc, làm cho tên tuổi Việt Nam đồng nghĩa với chiến thắng, với lương tri thời đại. Nhân kỷ niệm 44 năm ngày giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước, Văn hiến Việt Nam giới thiệu chùm thơ về đồng đội thời chống Mỹ của nhà báo Nguyễn Thế Khoa, TBT Tạp chí Văn hiến Việt Nam (vanhienplus.vn)
GIÓ RỪNG
Gió rừng thổi đến từ đâu
Mà lồng lộng giữa rừng sâu tháng ngày
Mát thơm như suối nước đầy
Những đèo nắng lửa trưa nay gió về
Ta yêu cái gió bạn bè
Đi cùng ta giữa mùa hè quê hương
Ba lô với khẩu súng trường
Nắng mưa đèo dốc Trường Sơn ngút dài
Gió lên nhẹ bước chân người
Rừng già bỗng hát những lời trẻ trung
Đất trời bỗng rộng mênh mông
Ta đi năm tháng không cùng tin yêu
Nhắn gì ơi cái lá reo
Nhắn gì cái nắng lưng đèo nghiêng nghiêng
Và màu hoa đỏ thiêng liêng
Và hương cỏ mật hồn nhiên cuối rừng
Hồn căng như sợi dây đàn
Một cơn gió cũng rung ngàn âm thanh
Bạnơi! Bát ngát tâm tình
Nói sao được trái tim mình thương nhau
Ngày mai chia tay về đâu
Mùa này chiến dịch mở sâu đồng bằng
Ta đi làm trận gió rừng
Quân thù như lá vàng tung lưng trời
Từ đâu đến gió rừ ngơi….
NHỮNG ĐÊM NÀY CHÚNG TA GẶP NHAU
Những đêm này chúng ta gặp nhau
Những người bạn chưa một lần quen biết
Những người bạn đã vô cùng thân thiết
Trong những đêm này, chúng ta gặp nhau
Có cần gì phải biết tên đâu
Không ánh sáng để nhận ra nét mặt
Cái lấp lánh tin yêu là ánh mắt
Cái hương vị quen thân là mùi mồ hôi nồng cay
Có gì đâu chỉ một thận cây
Nơi hai võng cùng rung theo nhịp thở
Bạn mời tôi một nắm cơ măn dở
Vị muối mè thơm không thể quên
Có gì đâu mà phải làm quen
Em hát anh nghe: “ Người ơi, người ở…”
Bài hát của quê mình quan họ
Đã thành chung của cả mọi người
Có gì đâu chỉ một ngụm nước chè
Mà mát rượi lòng ta qua suốt tối
Một mẩu thuốc chuyền tay nhau rít vội
Hơi khói vào nôn nao như say.
Có gì đâu chỉ đơn giản tiếng cười
Ta trao cho nhau sau một ngày vất vả
Tiếng cười trẻthơ, rộn ràng, hể hả
Mở một bầu trời hồn nhiên bao la
Có gì đâu bạn đã kể cùng ta
Những tên đất bạn từng yêu mến nhất
Một người mẹ hiền lành bất khuất
Mái lều cất lên trong pháo chụp pháo bầy
Những tháng năm gian khó nhất qua rồi
Vẫn còn những tháng năm gian khó nhất
Bạn đi trước đã trải nhiều thử thách
Lại bước vào thử thách mới cùng ta.
Bầu trời Trường Sơn nghiêng nghiêng mái nhà
Êm êm rừng cây êm êm bóng lá
Tiếng chim hót có gì lạ quá
Mùi hoa nào bỗng thơm bâng khuâng
Cuộc đời ơi! Ta muốn hát lên yêu mến vôn gần
Đường chiến đấu thêm biết bao bè bạn
Những gặp gỡ tình cờ thành ánh sáng
Thành tình yêu, hạnh phúc, niềm vui
Ngày mai, ngày mai chúng ta chia tay
Bao mảnh đất gọi ta về chiến thắng
Ta sẽ sống hơn ngày qua nhiều lắm
Vì những đêm này, chúng ta gặp nhau.
Sông Tranh, 2-1973
HÁT RU NƠI ĐỒNG ĐỘI YÊN NGHỈ
Tặng các chiến sĩ D4 E12 F3 Sao Vàng
Ngủ đi anh giấc ngủ hiền
Giữa lòng cát cháy bình yên anh nằm
Những địa đạo những căn hầm
Đã thành lũy thép dưới tầm bom rơi
Như sau một trận đánh dài
Anh về yên ngủ thảnh thơi nhẹ nhàng
Trong lời ru mẹ Gia An
Cón hành dủ dẻ dịu dàng ru thêm
Ngủ đi anh giấc ngủ êm
Đất anh hùng hóa gối mềm trẻ thơ
Lại bắt đầu những ước mơ
Máu hồng chảy hóa chồi tơ vươn cành
Anh đi trọn cuộc hành trình
Và nằm lại giữa tuổi mình hai mươi
Nụ cười thanh thản trên môi
Dường như buổi ấy bầu trời quá trong
Ngủ đi anh giấc ngủ nồng
Trong hương thơm những cánh đồng bao la
Nước non đâu chẳng quê nhà
Em thơ thương mến mẹ già nâng niu
Nước non đâu chẳng thân yêu
Lối mòn căn cứ mái lều vùng sâu
Nơi nào chẳng đáng hiến trao
Cả tình yêu với máu đào đời ta
Ngủ đi anh chân trời xa
Bình minh mọc sáng vòng hoa viếng chào
Quê hương mở tiếp chiến hào
Qua máu lửa thẳng bước vào mai sau
Những năm tổ quốc xót đau
Những năm tuổi trẻ gặp nhau chiến trường
Sống anh dũng chết quật cường
Bắc cầu cho những Hiền Lương nối liền
Ngủ đi anh giấc ngủ thiêng
Cánh chim bay suốt hai miền nước non
Đường Thống Nhất tựa dấu son
Mở bằng máu những lứa con anh hùng
Còn đây một trận cuối cùng
Chúng tôi đội ngũ trùng trùng hành quân
Ngủ ngon anh nhé mùa xuân
Đang bừng sáng tự cánh rừng xa xa…
Hoài Châu, Bình Định 9/1974
Nguyễn Thế Khoa