Nhân dịp chuẩn bị nội dung cho số tạp chí kỷ niệm 40 năm chiến tranh biên giới Việt – Trung, tạp chí VHVN nhận được chùm thơ của tác giả Trần Mai Hưởng, nguyên Tổng Giám đốc Thông tấn xã VN. Là một phóng viên chiến trường từng trực tiếp có mặt ở mùa hè đỏ lửa Quảng Trị trong kháng chiến chống Mỹ, chống Khơ me đỏ ở biên giới Tây Nam, chống quân xâm lược Trung Quốc ở biên giới phía Bắc, Trần Mai Hưởng thấm thía sâu sắc những bài học xương máu từ các cuộc kháng chiến bảo vệ tổ quốc này và bày tỏ chúng bằng những bài thơ đầy sức ám ảnh. VHVN xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
MẶT THẬT
Mũi khoan xoáy vào thềm lục địa
Đất nước nhói đau từ biển lên rừng
Buốt tim 90 triệu người dân Việt
Lưỡi Bò này toan liếm gọn Biển Đông!
Lại một lần, một lần… lần nữa
Những mặt nạ rơi tơi tả dọc đường
Bao thật giả vàng thau lẫn lộn
Mỗi lỡ lầm là biết mấy máu xương
Người lính Điện Biên niềm vui chưa trọn
Chiến thắng rồi mà Tổ quốc chia đôi
Những toan tính lạnh lùng từ phương Bắc
Hiền Lương xanh một tiếng thở dài!
Lạ lùng thay ngọt ngào “đồng chí”
Trục lợi chiến tranh trên sinh mạng của người
B52 đánh giữa lòng Hà Nội
Bắt tay Nixon, lạnh ngắt miệng ai cười ?
Hoàng Sa ơi, nỗi đau khắc khoải
Mộ gió người đi thao thiết trùng khơi
Gạc Ma, Trường Sa sóng cồn bão nổi
Máu của bao đời người Việt đã rơi…
Biên giới Tây Nam một thời tang tóc
Vũ khí ai trong tay lính áo đen?
Cánh Đồng Chết mang tên Khơ Me Đỏ
Đất nước này không được phép bình yên
Nhớ Ải Bắc năm xưa đỏ lửa
Kẻ xâm lăng từng là chỗ người nhà
Một cuộc chiến với bao dằn vặt
Bài học này muôn nỗi xót xa !
Lần này nữa cuối cùng thôi nhé
Mặt thật phơi ra dưới mặt trời
Nàng Mỵ Châu còn khóc bên bờ biển
Nỗi giận mình bao thế kỷ chưa nguôi…
Trái tim lớn không thể nào nhầm chỗ
Minh triết Việt chỉ đường qua gian khó hiểm nguy
Bờ cõi núi sông ngàn năm tiên tổ
Ảo ảnh tan rồi thêm rõ đường đi
CÂY GẠO BÊN CỔNG TRỜI
Cuối đời ngược dốc chạm mây bay
Ngẩng lên cây vẫn ở lưng trời
Tháng Ba bật lửa trên đá xám
Thời gian khe khẽ cánh hoa lay
Năm ấy biên cương xây chiến luỹ
Ải bắc thành giăng giữa tuyết dày
Đường lên điểm tựa cheo leo lắm
Bên cây đá cũng bớt đơn côi
Gốc rễ cuộn mình thành váchdựng
Ngậm sương tinh chất với sao trời
Ròng ròng nhựa ứ bao mảnh đạn
Sống chết cùng nhau cây với người
Chiến hào xẻ dọc vào lòng núi
Phía đạn bay cây đỡ cho rồi
Gió lạnh tuyết sương râu tóc trắng
Ấm hơi cây vẫn tiếng nói cười
Mấy chàng lính trẻ dưới quê xuôi
Em gái bản bên đã nhận lời
Cổng Trời đêm xuống trăng đivắng
Cây hẹn hò cho những lứa đôi
Những người giữ đất năm xưa ấy
Mây trắng giờ về muôn nẻo xa
Người còn nằm lại bên ghềnh đá
Mùa về cây gửi những nhành hoa
Loay hoay quên nhớ một vòng đời
Bên dốc điềm nhiên cây đợi người
Giật mình lối cũ hồn sương khói
Màu hoa nhoi nhói tháng năm trôi
BÊN DÒNG NHO QUẾ
Sông như thiên kiếm trao cho núi
Giữ lấy biên cương chốn địa đầu
Trập trùng đá xám mang hồn nước
Sông chảy vào lòng đá thẳm sâu
Đường lên điểm tựa cheo leo lắm
Xín Cái , Thượng Phùng súng chạm mây
Mã Pì Lèng dốc cao vượt mặt
Nhìn sang Nho Quế vẫn bên trời
Người lên Ải Bắc năm xưa ấy
Sương trắng núi cao tuyết giăng thành
Máu đổ xuống giữ từng triền núi
Nước sông xanh mấy bận tím bầm
Chênh vênh giữa đỉnh trời mây phủ
Chiều xuống mưa giăng lạnh thấu xương
Người lính đồng bằng nhìn sông chảy
Thả xuôi dòng nỗi nhớ quê hương
Chợ Mèo Vạc họp trong tầm đại bác
Vẫn đủ bản xa đến xóm gần
Khèn gọi bạn đượm sắc màu cảnh giác
Tha thiết từng đôi lứa bên sông…
Buồn vui Nho Quế một nẻo trời
Bao nhiêu mây nước tháng năm trôi
Hỏi sông còn nhớ người tri kỷ
Con sóng xanh như khẽ mỉm cười
ĐỨNG TRƯỚC BIỂN
Nặng lòng thế sáng nay trước biển
Nước vẫn xanh thăm thẳm một màu
Bình minh mong manh mây đùn chân sóng
Những bóng thuyền tản mát nơi đâu
Một dân tộc sinh ra từ biển
Đàn con theo Cha về lại đồng bằng
Từ thuở hồng hoang ngập bùn châu thổ
Bước chân người in dấu Lạc Long Quân
Cả đất nước trải dài theo biển
Ôm lấy đại dương như máu thịt của mình
Những lá phổi phập phồng nhịp thở
Muôn dải đồng xanh nuôi cấy gieo trồng
Sống với biển chết không rời biển
Dẫu bao phen gió bão dập vùi
Người với biển đã thành số phận
Những làng chài nghèo vẫn vượt trùng khơi
Đất đoàn tụ mà nước còn chia cắt
Đau đáu Hoàng Sa mong đợi ngày về
Lũ cướp biển đến từ phương Bắc
Máu người Việt còn loang sóng Gạc Ma
Trường Sa đã bao mùa biển động
Lòng người chân sóng phút nào yên
Những đảo đá cướp biển ngang nhiên chiếm
Cửa nhà ta chúng đã chặn trước thềm
Những vùng biển đang nồng mùi thuốc súng
Ngư trường thân quen với người Việt bao đời
Những con tàu vẫn bền gan bám biển
Giữa những hiểm nguy rình rập đêm ngày
Thuyền muốn vươn xa phải từ bờ bến
Đất chẳng bình yên khi sóng dậy trùng khơi
Tổ quốc tựa vào từng ngư dân vững chãi
Cả quê hương bên mỗi con người
Biển xanh quá sao lòng không yên tĩnh
Nghe trong sóng vỗ tiếng gươm khua
Hồn nước mênh mang trong gió chướng
Muôn đội hùng binh bỗng hiện về.
Trần Mai Hưởng/VHVN