Giao thời của ngày cuối năm và sang ngày đầu tiên của Năm mới, tôi, một mình, đi ngược dòng Sông Đà…Vô vàn những khối sương đẫm ướt từ lưng Trời, những dòng thác nhỏ từ khe đá, những mỏ nước dưới thung lũng, những nguồn suối tuôn ra róc rách từ mạch rừng…Có lẽ không chỉ bởi một Mùa Xuân như cách nghĩ theo tâm trạng, cảm hứng thời khắc của Con người mà cả Bốn Mùa luân vũ như chính dòng Sông phải tự nó cùng Tạo hóa – như cách nó đã trở thành và có thể sống mãi như nó đã từng…
Dường như bằng những cách như thế, đã tạo nên dòng Sông… Không phải chỉ ở đầu nguồn – nơi địa lý cao nhất có thể quần tụ thành những đám mây quanh năm tạo mưa vần vũ trong chu trình của nước… mà tích tụ, tập kết, giao hòa từ trên Trời cao, từ dưới Đất thấp…dọc theo những năm tháng và vùng đất nó đã đi qua để cùng sinh ra dòng chảy…
…Hóa ra càng đi xuống đồng bằng, ra đến cửa sông lớn rồi chảy ra biển, những mạch nguồn – cả vĩ đại và cả âm thầm – sinh ra Sông, mới dừng chân ở chỗ mình chỉ có thể đến, tiễn biệt, nhưng Sông đã trở thành Con Sông – đến lượt mình làm sinh sôi, là môi trường của muôn vàn sự sống…bên dòng của nó… lại kiến tạo nên những bãi đất phì nhiêu mênh mông, biết bao làng mạc bên bồi bên lở đã gắn liền với dòng Sông…rồi cuối cùng hàng tỉ tỉ giọt nước sau bao biến hóa lại được trở về những cội nguồn với muôn cách khác nhau.
Tôi ngược dòng chiêm ngưỡng Con Sông… tràn dâng lên cảm nhận về Cuộc sống …rồi tuôn chảy những ý nghĩ khi trở về xuôi…
Có ai nói: Mỗi người như một giọt nước…
Bằng những cách khác nhau của Tạo Hóa, sinh thành, biến hóa, rồi hội trôi thành dòng Sông Đời…Từng nhóm số lớn trong đó đi vào các phân luồng theo những mạch chảy khác nhau bởi những nhu cầu, đòi hỏi muôn dạng của Cuộc sống. Những Giọt Nước đó, Tự Nhiên vốn dĩ đã ban tặng cho cái khả năng chúng được tham gia vào chu trình kiến tạo, tái tạo như dòng Sông vậy. Chừng nào còn được như vậy chừng đó những dòng Sông / Cuộc Sống còn trôi chảy mãi không thôi…
Nhìn qua thấy, mỗi Giọt Nước, khi chảy dần xuống Xuôi, nó không thể nào còn đang là nó hay để lại một phần nó trên Miền Ngược…Nhưng Giọt Nước ấy rõ ràng không còn là chính nó, hễ có bất cứ sự biến động hay trôi chảy nào diễn ra, mà điều ấy là luôn luôn trong từng phần nhỏ nhất của giây…Nó có nuối tiếc không ? có thương nhớ không ? Nó có biết ngày mai ra sao không ? Nó thành ra ẩm ướt, hay bị ô nhiễm, nhưng luôn mong nó còn là Giọt Nước…và được chảy…cho đến một ngày nào được bốc hơi, hòa vào những đám mây khổng lồ ngoài Đại Dương…đó là điều quan trọng nhất !
…Lạ thay, những khối nước tuy có khác nhau nhưng các Giọt Nước kích cỡ gần như nhau thôi… còn lại là gì của chính nó lúc khởi thủy trong từng lát cắt của thời gian ? Sông Đời chảy mãi… nên chẳng biết được… hóa ra những Giọt Nước lại là những Giọt Đời của sự liên tục biến đổi… chẳng còn Giọt nào tinh khiết, chứa đựng trong mình là bao li ti ảnh hưởng và thu nhặt trên dòng chảy… Nhưng may mắn duy nhất, còn lại với nó là được kết thành từng khối, tạo thành từng dòng, để cuối cùng được tái tạo, được hoàn sinh về với Nguồn hoặc từ trên Trời hoặc từ dưới Đất…
Bây giờ, tôi đã tạm thời cắt tất cả những phương tiện liên lạc với mọi người xung quanh, để một mình, nghĩ mình đang như là giọt nước…Tôi thực ra không cắt được dòng chảy suy tư của mình, để Giọt Nước Tôi hòa với mực viết những dòng chữ này… Không! Không phải là những dòng chữ mà là những nỗi niềm được tan vào dòng chảy của Con Sông – Cuộc Đời, về Cuộc Sống với Con Người, để gặp Ai, có thể đang ở đâu đấy, cũng như Giọt Nước là một phần Đời Sống của tôi trước kia và sau này…
(ANH LÀ GIỌT NƯỚC, ĐỜI LÀ KHOẢNH KHẮC, HÃY TRÔI VÀO DÒNG…)
Tác giả: Nguyễn Tất Thịnh
Biên soạn: Hà Bảo Trân