Ngày xửa ngày xưa, có một đàn voi tám vạn con sống dưới đáy dãy Himalaya hùng vĩ. Thủ lĩnh của chúng là một con voi trắng tuyệt đẹp và quý hiếm. Voi trắng nổi tiếng là con vật có tấm lòng nhân hậu, nó vô cùng yêu thương người mẹ của mình – người đã bị mù lòa vì tuổi cao, thậm chí còn không nhìn rõ con của mình.
Mỗi ngày, voi trắng sẽ đi sâu vào rừng để tìm kiếm thức ăn. Nó sẽ tìm những trái cây ngon nhất của khu rừng để gửi cho người mẹ ở nhà. Nhưng than ôi, mẹ của voi trắng không bao giờ nhận được chút thức ăn nào. Đó là bởi vì những con voi mà voi trắng nhờ chuyển thức ăn đã ăn sạch chỗ hoa quả thơm ngon kia. Mỗi đêm, khi voi trắng trở về nhà, nó vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng mẹ của mình đã bị bỏ đói cả ngày. Nó hoàn toàn chán ghét bầy đàn của mình.
Rồi một ngày, voi trắng quyết định bỏ lại tất cả và biến mất vào lúc nửa đêm cùng với người mẹ thân yêu của mình. Nó đưa bà đến núi Candorana để sống trong một hang động bên một hồ nước xinh đẹp được bao phủ bởi những bông hoa sen hồng tuyệt đẹp.
Voi trắng cùng mẹ sống trên núi Candorana.
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ, khi voi trắng đang tìm thức ăn nó nghe thấy tiếng hét lớn. Một người đi rừng từ Benaras đã lạc đường trong rừng và hoàn toàn tuyệt vọng. Anh ta đã đến khu vực này để thăm họ hàng và không thể tìm được đường ra.
Khi nhìn thấy con voi trắng to lớn này, anh ta càng kinh hãi hơn và bỏ chạy thục mạng. Voi trắng đi theo anh ta và bảo anh đừng sợ, vì tất cả những gì nó muốn làm là giúp anh thoát khỏi khu rừng này. Voi trắng hỏi người đi rừng rằng tại sao anh ta lại la hét và khóc lóc thảm thiết như vậy. Người đi rừng trả lời rằng anh ta đã rất sợ hãi, không có thức ăn và nước uống nhiều ngày liền, anh ta cứ đi lang thang trong khu rừng này đã 7 ngày và không thể tìm được lối ra.
Voi trắng nói với anh ta rằng đừng lo lắng vì nó biết từng tấc đất của khu rừng này và có thể đưa anh ra ngoài an toàn. Sau đó, voi trắng nâng người đi rừng lên lưng và đưa anh ta đến bìa rừng. Từ đây, người đi rừng đã nhìn thấy thành phố của mình, anh ta vui vẻ trở về Benaras.
Khi đến thành phố, người đi rừng nghe nói rằng con voi riêng của vua Brahmadutta vừa chết và vua đang tìm một con voi mới. Các sứ giả của nhà vua đi khắp trong thành phố, thông báo rằng bất kỳ người nào đã thấy hoặc biết về một con voi phù hợp với nhà vua sẽ được trọng thưởng.
Người đi rừng rất vui mừng và ngay lập tức đến gặp nhà vua và kể cho ông nghe về con voi trắng mà anh đã nhìn thấy trên núi Candorana. Anh ta nói với nhà vua rằng anh đã đánh dấu đường đi và yêu cầu sự giúp đỡ của những người huấn luyện voi để bắt được con voi tuyệt vời này.
Nhà vua khá hài lòng với thông tin này và ngay lập tức cử một số binh lính và người huấn luyện voi cùng với người đi rừng tiến lên núi. Sau khi đi nhiều ngày, cả nhóm đã đến được hồ nước nơi hai mẹ con voi đang trú ngụ. Những người săn voi từ từ di chuyển xuống mép hồ và nấp sau những bụi cây. Voi trắng đang thu hái những búp sen cho mẹ nó và có thể cảm nhận được sự hiện diện của con người. Khi nó nhìn lên, nó phát hiện ra người đi rừng và nhận ra rằng chính anh ta là người đã dẫn người của Nhà vua đến với mình. Voi trắng rất buồn và thất vọng vì sự vô lương tâm của người đi rừng nhưng nó quyết định rằng nếu nó phản kháng, nhiều người vô tội sẽ bị giết. Với lòng tốt và bao dung, voi trắng không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Vì vậy, nó quyết định tình nguyện đi cùng nhóm người đến Benaras.
Đêm đó không thấy voi trắng về nhà, mẹ của nó rất lo lắng. Bà đã nghe thấy tất cả sự huyên náo bên ngoài khu rừng và đoán rằng người của Nhà vua đã bắt con mình đi. Bà sợ rằng Nhà vua sẽ cưỡi voi trắng ra trận và con trai bà chắc chắn sẽ bị giết. Mẹ voi trắng buồn bã, bà chỉ biết nằm xuống và khóc lóc thảm thiết.
Trong khi đó, voi trắng đã được dẫn đến thành phố Benaras xinh đẹp, nơi nó đã được đón tiếp trọng thể. Toàn bộ thành phố được trang hoàng lộng lẫy, chuồng voi cũng được sơn màu sặc sỡ và phủ đầy những bông hoa thơm ngát. Những người huấn luyện voi đã bày ra một bữa tiệc thịnh soạn cho chú voi mới tuyệt vời của nhà vua. Thế nhưng trước những món ngon, voi trắng không hề động tới, thậm chí là ngó qua. Nó chỉ ngồi đó và trông cực kỳ buồn bã.
Chuồng voi được trang hoàng lộng lẫy nhưng voi trắng không màng.
Những người huấn luyện voi lo lắng và đã báo cáo tình hình với nhà vua, họ sợ rằng voi trắng sẽ chết vì tuyệt thực. Nghe được thông tin, nhà vua đã tức tốc đến chuồng voi. Ông tự mình lấy thức ăn từ bàn tiệc hoàng gia đưa cho voi trắng nhưng nó vẫn không chịu ăn. Ông hỏi con voi rằng tại sao nó lại đau buồn như vậy, đáng ra voi trắng nên tự hào và vinh dự vì được chọn làm voi của nhà vua.
Nhưng voi trắng trả lời rằng nó sẽ không ăn một thứ gì cho đến khi được gặp lại mẹ của mình. Nhà Vua hỏi mẹ của voi trắng ở đâu. Voi trắng trả lời rằng bà ấy đang ở trên núi Candorana. Hiện giờ bà ấy đang rất lo lắng và đói khát vì bà ấy bị mù và không có ai chăm sóc lúc này. Voi trắng sợ rằng nếu để như vậy bà sẽ chết trong vài ngày nữa.
Nhà vua cảm động trước câu chuyện của voi trắng và cho phép nó trở về với người mẹ mù lòa của mình và chăm sóc bà như những gì nó đã làm từ trước đến nay. Nhà vua đã đã giải thoát cho voi trắng trong tình yêu và lòng tốt. Chú voi vui vẻ chạy về nhà nhanh nhất có thể.
Cảm động trước câu chuyện của voi trắng, nhà vua quyết định để nó trở về với mẹ.
Về đến ngọn núi Candorana, voi trắng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng mẹ của mình vẫn còn sống. Voi trắng đổ đầy nước vào một thân cây rỗng và đổ lên người mẹ đang ốm yếu. Người mẹ bất giác giật mình, bà nghĩ rằng trời đang đổ mưa. Bà khóc thét lên khi nghĩ rằng một linh hồn ma quỷ nào đó đã đến để làm hại bà. Bà lẩm nhẩm cầu nguyện rằng con trai bà ở đó để cứu bà.
Chú voi trắng nhẹ nhàng cúi xuống người mẹ mù của mình và âu yếm vuốt ve bà. Bà ngay lập tức nhận ra con trai mình và vui mừng khôn xiết. Voi trắng đã nâng mẹ mình lên và nói với bà rằng vua của Benaras tốt bụng và từ bi đã giải thoát cho nó và nó đã ở đây để yêu thương và chăm sóc bà mãi mãi.
Mẹ của voi trắng vô cùng vui sướng và chúc phúc cho vị vua tốt bụng với hòa bình, thịnh vượng và niềm vui cho đến ngày trị vì cuối cùng. Bà rất biết ơn nhà vua vì đã cho con trai bà trở về nhà. Giờ đây chú voi trắng đã có thể chăm sóc người mẹ của mình chu đáo cho đến ngày bà mất… Và khi voi trắng mất, vua Brahmadutta đã cho dựng tượng voi trắng bên hồ nơi hai mẹ con voi trắng từng sinh sống và tổ chức lễ hội voi hàng năm ở đó để tưởng nhớ đến một tâm hồn nhân hậu và cao quý.
Trần Hào (Theo Moralstories)