Sau tập thơ “Nỗi nhớ vùng ven” và tập nhật ký ghi chép “Nơi ấy là chiến trường” công bố 3 năm trước đây, Phạm Quang Nghị, người bạn khóa 4, khóa bồi dưỡng những người viết trẻ cho chiến trường miền Nam của Hội Nhà Văn VN những năm 1970 – 1971 do hai nhà văn Nguyên Hồng và Kim Lân phụ trách, vừa cho công bố tác phẩm “Đi tìm một vì sao” cũng do nhà xuất bản Hội Nhà văn xuất bản.
Đây là tập tự truyện chân thật, giàu chất thơ kể chuyện một cậu bé nghèo khổ bên dòng sông Mã đi tìm ngôi sao của đời mình, ngôi sao mà mẹ đã chỉ cho anh trong một đêm sao sáng trên bầu trời xứ Thanh quê hương thời thơ ấu. Chúc mừng tác phẩm mới của người bạn chiến trường năm xưa, nhân những ngày tháng tư lịch sử, tôi xin chia sẻ cùng bạn bè 3 bài thơ tình tinh nghịch, trong trẻo của một chàng lính trẻ và 1 bài thơ tặng vợ tràn đầy ân nghĩa của một người đàn ông từng trải ở tuổi xế chiều trích trong tập thơ “Nỗi nhớ vùng ven” của Phạm Quang Nghị…
Nhìn chi kỳ vậy
Về bám trụ vùng ven
Ở địa hình rất mỏng
Đồng quê em lại rộng
Nên nắng nhiều em ơi.
Mỗi lần anh ra ruộng
Em lại đòi đi theo
Để cùng anh đẩy cỏ
Giúp má em một chiều.
Mồ hôi tuôn giọt giọt
Mặt mày anh đỏ gay
Em nhìn chi kỳ vậy
Anh ngượng chín cả tai
Mà anh là con trai
Còn em là con gái.
Cái nhìn thật mềm mại
Mà nóng hơn lửa đồng.
Cái nắng thì mênh mông,
Cái mưa thì ràn rạt,
Đồng quê em bát ngát
Em thôi nhìn được không?
Hữu Đạo, 10-1972
Tóc em
Đã có bao nhiêu thơ,
Viết ngợi ca mái tóc,
Có bao nhiêu tiểu thuyết,
Kể về mái tóc em
Đã có bao nhiêu tranh,
Vẽ những làn tóc đẹp,
Và có bao nhiêu nhạc
Ngợi ca mái tóc mềm
Không ai nhớ hết tên
Người ngợi ca mái tóc
Với vẻ đẹp diệu huyền
Không lời nào tả được.
Mười người yêu tóc em
Anh là người yêu nhất.
Nghìn người yêu tóc em
Anh cũng là số một.
Anh đang ghen với gió
Anh ghen cả với mưa
Sao chúng cứ mải đùa
Làm tóc em bay rối.
Ai phân xử được
Ai thương những mười,
Ai thương chỉ một,
Em còn nhớ không,
Ngày nào năm trước.
Ngày nào em nhỉ
Chúng mình chia tay
Tiễn nhau một buổi
Nhớ nhau mỗi ngày.
Anh vào bộ đội
Em ở lại nhà
Đường xa muôn dặm
Ngăn cách đôi ta.
Thư từ khó tới
Lời thì cách xa
Biết bao thương nhớ
Trong những ngày qua.
Hôm nay gặp lại
Mà sao chỉ nhìn
Em chờ anh nói
Anh chờ nghe em.
Em chỉ nhẹ nhàng
Một lời trách ngọt:
Em thương những mười
Anh thương chỉ một!
Anh đứng hồi lâu
Giận em lắm đấy
Gặp nhau rất mừng
Sao em nói vậy
Rồi anh đáp lại:
Rõ ràng đấy thôi
Anh thương em mười
Em thương chỉ một
Chuyện của chúng mình
Từ buổi xa nhau
Ai thương những mười
Ai thương chỉ một
Ai phân xử được
Chuyện tình đôi ta.
Thương lắm mình ơi
“Mình vừa là chị, là em
Tấm lòng người mẹ, trái tim bạn đời”(1)
Mình là, chỉ có mình thôi
Để anh trao gửi cuộc đời cho em
Mình là môt đóa hoa sen
Săc hương dịu nhẹ mà thơm vô ngần
Đời anh mang nặng ân tình
Đã vay mượn của người mình yêu thương
Cùng anh đi suốt dặm đường
Ngọt bùi cay đắng nhịn nhường có nhau
Từ ngày têm đĩa trầu cau
Đến nay tóc đã nhuốm màu thòi gian
Khi nghèo em chẳng thở than
Thong dong mình cũng không màng lợi danh
Tháng ngày sát cánh cùng anh
Chia nhau gánh nặng mình giành phần hơn
Thương chồng, thương cháu, thương con
Thương cha, thương mẹ, sớm hôm đèo bòng.
Trăm năm tình vẫn mặn nồng
Yêu em, ơn đến tận cùng mai sau.
(1) Thơ Hồ Dzếnh.
Tháng 6-2016
Kỷ niệm 40 năm ngày cưới
Nguyễn Thế Khoa/Tạp chí Văn Hiến bản in