DIỀM BÂU
Có đâu răng khểnh mà xinh thế
Núm má đồng tiền hoáy nước reo
Hội hè gấm vóc bên là lụa
Chẳng chạnh diềm bâu tủi áo nghèo
Ừ mây ngũ sắc ừ sao sa
Người ta sang đẹp với người ta
Cầu cho thiên hạ trên mình cả
Giữ phận em lo nếp vải nhà
Bền chắc nâu sồng duyên mộc mạc
Lá mạ hoa hiên để dập dờn
Ấy ai cuối bọn cười vang nhất
Chuông khánh mong gì trong trẻo hơn.
BẾN CŨ
Cứ gì hội hè mới quan họ
Thường nhật ân tình thật khó hơn
Mồ hôi vuốt mặt khô rơm rạ
Giáp hạt cháo hoa mà keo sơn
Liền chị liền anh chân xéo lầm
Qua cao mùa hạ dài mùa đông
Tôi biết gừng cay nên muối mặn
Bậc đá nghe mòn lối xuống sông
Buồm ngược buồm xuôi rừng nối biển
Lênh loang nắng gió sóng phù sa
Tháng tháng thuyền xưa chưa lỗi bến
Tim tím sim mua sánh biếc cà.
BẾP ẤM
Cả đến bếp bây giờ cũng mấy khi có lửa
nồi cơm điện này ta hơ tay vào đâu
không có khói làm sao tìm ra dáng mẹ
chẳng lậm lụi gió bấc mưa phùn lại nhớ ông đầu rau
Ơ hay ông đầu rau sao chỉ thấy lưng còng
đội mãi nồi niêu nhọ nhem chừng xém mặt
cuối năm nào mẹ tôi cũng một lần nặn đất
cho ba ông cũ về tắm hụp với ao chuôm
Sùi bọt củi rào và lem lém rạ rơm
mẹ có nghìn tay cũng đầu gio mặt muội
tôi giúp gì hay chỉ quẩn bên chân
mẹ không mắng còn kéo con vào sưởi cho ấm bếp
Này mái bếp tuổi thơ bồ hóng đu đưa đen kịt
Tôi là rổ rá gác khói không mối mọt bao giờ
lại thoảng mùi cơm chín với lạc giã canh dưa
mẹ vẫn phần tôi củ khoai vùi nưng nức…
SỚM QUÊ
Gần sáng tôi hay tắt điện
Nán lại chút hương vườn vào
Lúc này mọi vật như bóng
Riêng mình không thấy bóng đâu
Châng lâng cái gì cũng nhẹ
Phút đêm vào ngày tan mau
Cả ta chẳng còn ta nữa
Chuyện chi không cuối không đầu
Khởi sự là hương bát ngát
Thấm vào trong phổi thật sâu
Rồi nghe máu trong mạch đập
Mắt mở rung rinh sắc màu
Có sớm trong veo như thế
Ra vườn hỏi lá vài câu…
THU
Thoáng thu hay thoáng em
mây màu gì cho thật
Se se lạnh về da
Tình còn đăng đắng mắt
Ta như đồng vừa gặt
đất thoáng lên tận trời
Em như giọt mưa lạc
đâu đó mãi xưa khơi
MÂY PHÚ THỊ
Hành hiệp cũng là hành hương
Gót chân rỗ bụi mấy phương chẳng dừng
Trong đăm đắm đã rưng rưng
Đời khinh hay trọng tài mừng hay lo
Loi thoi mảy cát mà to
Trường Sơn điệp điệp mà vò võ thân
Bóng ai hun hút đường trần
Trăng sao còn vọng Chu Thần cao côi
Đầu kia chém hết còn lời
Bóng làng cây gạo bời bời cháy hoa
Tôi về đã quá tháng ba
Sông Hồng nước lựng la đà tơ bay
Phải mùa Phú Thị về đây
Trăng bung gạo nở bóng mây đồng hành
CÒN DUYÊN
Cái độ còn duyên giọng cũng vang
Năm sông bảy núi cứ đưa sang
Giờ em một nách hai con mọn
Thiên lý dằng dây lá đổ giàn
Thương mắt buồn hơn tóc lỏng hơn
Tro bụi rối mù chuyện áo cơm
Nén tiếng thở dài quên nhớ bạn
Lệch phía vai gầy gánh gió sương
Đừng ngoảnh làm ngơ qua hội cũ
Duyên lặn vào trong ngắm nghía tình
Mười năm dù hẹn từng dang dở
Bao lứa còn duyên kể tiếp mình.
CỎ MƯA
Tiếng chim khắc khoải rừng cây động
Mà xóm mà thôn sương khói xa
Xoe xoé luống cày hơi đất thở
Chạm ngực mình hơn nỗi nhớ nhà
Mặt yếm ai căng mùa hội ấy
Triền đồi quan họ cỏ đang tơ
Em thuở đương thì chân bước mỏi
Lất phất đồng không mưa đón mưa
Đã hết xuân đâu còn hát níu
Thao thao chia nước chảy qua cầu
Tơ nhện còn đeo mưa đọng giọt
Ta ẩm đèn khuya mắt đợi nhau.
GAI XANH
Nửa còn trẻ con nửa đàn bà,
Em như cái gai mềm mắt ta.
Lô nhô chân rạ đồng thênh thoáng,
Mạ biếc chờ ai chải mượt mà.
Đám mây thiếu nữ thành đôi bướm,
Câu hát nào rơi khuất góc vườn.
Nụ non còn dấu trong thinh lặng,
Khuya khoắt nhành trăng thơm mới thơm.
Ngõ gạch gót trần không vướng cát,
Tôi buồn chẳng được vướng chân ai.
Người ta liền chị đông bè bạn,
Chẳng khiến mình thương cũng thở dài.