Bến đò bên sông, con thuyền nhỏ
Bến đò hôm ấy đặng êm trôi
Một chân bước lên thuyền,
Đặng một chân nặng mặt đất,
Sao nghe tiếng sóng ù bên tai.
Trời sớm không mưa, không nổi gió
Sao mắt đầy lệ, thẫm ướt cả tóc mây
Thuyền đưa ta, chỉ đưa riêng ta
Một mái gia đình, một mái thương
Một tấm chân tình, một dửng dưng
Con sông chảy, con sông chảy mãi…
Con thuyền nhỏ, con thuyền trôi theo nước…
Chí lớn, chí lớn hơn dòng chảy…
Ước mơ chưa đạt, sao từ bỏ
Thì sao mềm lòng nói buông xuôi
Cha mẹ dõi trông trong thinh lặng
Ta biết người buồn sáng hôm ấy…
Đêm về không ngủ, đứng bên sông…
Thuyền nhỏ trôi dạt, bến sông nào…
Bây giờ mùa hạ bông bưởi trắng
Anh hai, em út cũng như hoa
Nở nốt mùa hạ, đợi mùa mới
Khuyên nốt em gái dòng lệ tuôn
Ta biết người buồn đêm hôm trước
Trời chưa vào thu xanh ngát trời
Em nhỏ ngây ngô ánh mắt trong
Gói trọn thương tiếc vào trong mắt
Người đi xa, khuất bóng sau lũy tre
Người đi rồi, bóng cũng mất
Mẹ thà coi như áng mây bay
Cha thà coi như cây thụ già
Em thà coi như giọt sương tan
Anh thà coi như là hạt bụi
Mây đầu dòng sông, gió thu thổi đến cuối dòng
Thổi con thuyền nhỏ trôi biệt sứ
Gió ngàn trên đỉnh núi thổi thác về biển sâu
Cơn lạnh đầu đông xé dòng chảy
Gió đông buốt cả dòng sông năm ấy
Con thuyền nhỏ, trên dòng như tan vào nước
Sông sâu vần vũ bão trong trong lòng
Thuyền kia muốn tan thành từng mảnh
Để đừng nghe sóng vần vũ đất trời
Tiếng sóng ào ạt tràn khoang thuyền
Biển đời xô động tiếng bi ai
Mùa thu 2007
Hà Bảo Trân