Như nhiều bà mẹ khác, khi Karen biết mình mang thai đứa con thứ hai, cô muốn giúp Michael – đứa con trai 3 tuổi làm quen với việc cậu sẽ có một em gái trong tương lai gần. Đêm nào Michael cũng hát cho em gái trong bụng mẹ nghe. Cậu bé đã xây dựng tình yêu với em gái bé bỏng trước cả khi cô bé chào đời.
Nhưng một biến chứng xuất hiện ngay khi Karen đang trên bàn sinh. Thật may là cuối cùng Marlee – em gái của Michael cũng được chào đời, nhưng sức khở cô bé lại rất yếu ớt.
Ngày dài trôi qua, sức khỏe của Marlee ngày càng tệ hơn. Các bác sĩ đành phải thông báo cho gia đình Karen chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Hai vợ chồng cô cũng đã liên lạc với nghĩa trang trong vùng để mua một mảnh đất nhỏ, thay vì chuẩn bị một căn phòng để đón bé về.
Đã sang tuần thứ 2, Marlee nằm trong phòng săn sóc đặc biệt. Không ai có thể chắc chắn cô bé liệu có thể cầm cự nổi sang tuần thứ 3 hay không. Michael rất buồn. Cậu bé vẫn cố nài nỉ cha mẹ cho cậu vào thăm em:
– Con rất muốn hát cho em nghe
Thế nhưng, đó là khoa chăm sóc đặc biệt và Michael không được phép vào nơi đó. Cậu bé không hiểu điều đó và vẫn liên tục mè nheo về việc này. Bản năng của một người mẹ thôi thúc Karen phải tìm cách cho Michael vào thăm em lần cuối. Nếu cậu bé không được gặp em vào lúc này, có thể sẽ chẳng còn một dịp nào nữa.
Karen lén dẫn con trai vào phòng, nhưng cô y tá trưởng đã phát hiện và la lên:
– Đem đứa trẻ đó ra ngoài! Nó không được vào đây!
Karen dưng trào nước mắt:
– Làm ơn. Nó sẽ không rời khỏi đây cho đến khi được hát cho em nghe.
Karen dắt Michael lại bên nôi. Cậu bé nhìn chằm chằm vào cô em gái nhỏ xíu, tội nghiệp và bắt đầu cất giọng run run:
“You are my sunshine, my only sunshine, you make me happy when skies are gray.”
(Em là ánh mặt trời của anh, chỉ riêng em thôi! Em khiến anh hạnh phúc, khi bầu trời đang trở nên u ám…)
Tiếng hát trong veo từ trái tim ngây thơ của người anh trai 3 tuổi vừa cất lên, em bé dường như có chút phản ứng. Mạch đập đang chậm và ngắt quãng bỗng đều đặn hơn.
– Hát tiếp đi Michael!
Karen bật khóc và bắt đầu cầu nguyện:
Chúa ơi, xin Người hãy thương xót đứa con gái bé bỏng tội nghiệp này.
Michael tiếp tục hát:
“You never know, dear, how much I love you, please don’t take my sunshine away”
(Chắc em không biết đâu, không biết là anh thương em nhiều đến nhường nào. Xin đừng lấy ánh mặt trời của anh đi, em nhé…)
Hơi thở bỗng gấp gáp, dồn dập hơn, rồi bất ngờ trở nên đều đặn. Marlee bắt đầu thở như một chú mèo con.
– Hát tiếp đi con! – Karen động viên con trai
“The other night, dear, as I lay sleeping, I dreamed I held you in my arms”
(Có một đêm, khi anh đang nằm ngủ, anh đã mơ thấy được bế em trong tay…)
Em bé nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ…
Nước mắt lăn dài trên má cô y tá trưởng. Karen thấy lòng mình dường như ấm lại. Cô vừa cảm nhận được phép màu của Chúa trong tiếng hát của cậu con trai.
“Em là ánh mặt trời của anh, chỉ riêng em thôi! Em khiến anh hạnh phúc, khi bầu trời đang trở nên u ám…”
Ngày hôm sau, hôm sau nữa… Các bác sĩ cho biết đứa bé đã… khỏe mạnh và sẵn sàng xuất viện!
***
Nhiều năm đã trôi qua, cô bé Marlee ngày nào đã trở thành một học sinh trung học 16 tuổi. Cô hát trong dàn hợp xướng nhà thờ cũng như ca đoàn của trường, đồng thời cũng là một huấn luyện viên thể thao cho trường trung học của cô. (Thông tin được cập nhật vào năm 2008 – Marlee sinh năm 1992)
Nhiều người đã đặt câu hỏi về sự thật của câu chuyện. Trang web truthorfiction.com đã nghiên cứu tính xác thực của câu chuyện và kết luận đó là sự thật. Nhưng với tôi, dù tính xác thực của câu chuyện tới đâu, nó vẫn rất đẹp. Tôi yêu những câu chuyện như thế và tôi hy vọng bạn cũng vậy!
Theo ĐKN