Những bông Lan mùa trước đã là ký ức
Những bông Cúc mùa thu đã nên Nỗi nhớ
Rực hè nắng lửa Phượng khoe màu rực rỡ
Đã tự lắng thành kỷ niệm
Khi giữa gió lạnh cầm Đông
Chắt chiu lòng ai ấm áp đợi Hoa Đào
Chỉ có thể là Hoa Đào
Mới hé mở mùa xuân
Được đợi từ những ngày bứt lá
Từ những phù sa ngấm thêm vào gốc cũ
Cho bừng chồi nụ xen li ti lá xanh
Người trồng vườn đếm đêm sang canh
Thầm khấn lời thiêng bông bói đầu mở cánh
TẾT là dấu mốc thời gian mặc định
Không thế thiếu Hoa Đào
Những cành nhỏ to muôn dáng vẻ
Mốc rêu …Cong …Xõa ….
Thế cây Rồng chầu …Phượng đỗ …thảm Mây bay…
Ước vọng của một năm khéo léo bàn tay
Chăm chút khát khao dệt thành Ước vọng
Ngửa mặt lên trời đoán gió
Ẩm nồm đá đổ mồ hôi
Khói xông Rơm Rạ cho mướt những nụ chồi
Đỏ thắm …Phai hồng …Trắng …chộn rộn mong
Cùng Nỗi đợi Hoa Đào mang mùa Xuân tới
21 Chạp, Nhâm Dần
Lê Chức (VHVN)