Trong số những bức ảnh kỷ niệm tôi tưởng đã thất lạc nhưng vẫn còn do chị Ba tôi giữ hộ mấy chục năm qua có bức ảnh tôi chụp cùng D bộ D4, E12, F3 Sao vàng anh hùng ở Hoài Châu, Hoài Nhơn, Bình Định. Đó là khi tôi cùng nhà quay phim tài liệu Vũ Xuân Hưng (sau này là đạo diễn phim truyện nổi tiếng, Phó Giám đốc Hãng phim Truyện VN) được Sư 3 và Trung đoàn 12 cho phép chúng tôi đi cùng tiểu đoàn trong trận đánh chốt tại thôn An Quý, xã Hoài Châu tỉnh Bình Định giữa năm 1974. Đây là trận đánh chốt quan trọng đã được F trưởng Thương và E trưởng Thái trực tiếp tham gia chuẩn bị. Chúng tôi đã đi cùng D4 đến tận đầu cầu trận đánh, sống không khí chiến trận thực sự. Trận đánh ấy không thành công, chốt không lấy được, quân ta thương vong nhiều. Tôi và anh Hưng đã thay nhau cõng Trung đội trưởng cửa mở tên là Inh, một chàng trai rất hiền lành đẹp trai người Tràng Định, Lạng Sơn, bị thương nặng về phía sau cho tới khi gặp cứu thương. Inh sau đó đã hy sinh. Ấn tượng về trận đánh ấy và sự hy sinh của Inh đã giúp tôi có bài thơ Hát ru nơi đồng đội yên nghỉ.
Trong ảnh D trưởng Hồng người Đức Thọ, Hà Tĩnh ngồi giữa tôi và Hưng (ba người ngồi bên phải). Chính trị viên D là anh Tuấn ngồi ngoài cùng bên trái. Tôi từng tình cờ gặp lại anh Hồng tại Hà Nội khi anh đã là sư phó kiêm tham mưu trưởng F3 từ Campuchia ra tăng cường cho chiến trường biên giới phía Bắc năm 1979 hành quân qua thủ đô. F3 hiện thuộc biên chế Quân khu I.
Rất nhớ các anh, không biết những người trong ảnh ai còn ai mất, những người đã qua 3 cuộc chiến tranh. Qua chống Mỹ, các anh sang Campuchia rồi ra biên giới phía Bắc. Cán bộ và chiến sĩ D4, E12, F3 đối với tôi và Vũ Xuân Hưng là gặp một lần nhớ trọn đời. Nhân đưa ảnh này, tôi xin đưa lại bài thơ từ trận đánh chốt của D 4 năm 1974. Bài thơ này đã in trên tạp chí Văn nghệ Giải phóng Trung Trung bộ năm 1974 và sau này được đưa vào bộ sách Tuyển tập thơ các nhà thơ chống Mỹ của Nhà xuất bản Hội Nhà văn 2016. Nhà thơ Mai Thìn đã từng cho diễn ngâm trên Đài Phát thanh Truyền hình Bình Định năm 2012.
HÁT RU NƠI ĐỒNG ĐỘI YÊN NGHỈ
Ngủ đi anh giấc ngủ hiền
Giữa lòng cát bỏng bình yên anh nằm
Những địa đạo những căn hầm
Đã thành lũy thép dưới tầm bom rơi
Như sau một chuyến đi dài
Anh về yên nghỉ thảnh thơi nhẹ nhàng
Trong lời ru mẹ Gia An
Có nhành dủ dẻ dịu vàng ru thêm
Ngủ đi anh giấc ngủ êm
Đất anh hùng hóa gối mềm trẻ thơ
Lại bắt đầu những ước mơ
Máu hồng chảy hóa chồi tơ vươn cành
Anh đi trọn cuộc hành trình
Và nằm lại giữa tuổi mình hai mươi
Nụ cười thanh thản trên môi
Dường như buổi ấy bầu trời quá trong
Ngủ đi anh giấc ngủ nồng
Trong hương thơm những cánh đồng bao la
Nước non đâu chẳng quê nhà
Em thơ thương mến mẹ già nâng niu
Nước non đâu chẳng thân yêu
Cánh rừng Tràng Định mái lều Hoài Châu
Nơi nào chẳng đáng hiến trao
Cả tình yêu với máu đào đời ta
Ngủ đi anh chân trời xa
Bình minh mọc sáng vòng hoa viếng chào
Quê hương mở tiếp chiến hào
Qua máu lửa thẳng bước vào mai sau
Những năm tổ quốc xót đau
Những năm tuổi trẻ gặp nhau chiến trường
Sống anh dũng chết quật cường
Bắc cầu cho những Hiền Lương nối liền
Ngủ đi anh giấc ngủ thiêng
Cánh chim bay suốt hai miền nước non
Đường Thống Nhất tựa dấu son
Mở bằng máu những lứa con anh hùng
Còn đây một trận cuối cùng
Chúng tôi đội ngũ trùng trùng hành quân
Ngủ ngon anh nhé mùa xuân
Đang bừng sáng tự cánh rừng xa xa…
Nguyễn Thế Khoa