BONSAI
Đang ngẩng cao đầu đành cúi mặt
Thích nhìn phương bắc phải ngó nam
Thịt da rướm máu mấy đường cong
Toàn thân quặn thắt!
Hình hài nương nhát cắt
Lòng đắng miệng lại cười
Rễ chi ở một nơi…
Người gọi là cái đẹp!
Đẹp bởi thế rồng bay
Đẹp vì hình phượng múa
Dáng hình xiên – nghiêng ngửa
Quân tử
Tam sơn
Hổ chầu
Thác đổ
…
Cao sang mà nức nở
Uốn mình cho triết nhân trăm ngả
Mơ được là mình
Mãi chẳng là ta!
VỚI MÂY
“Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân”
(Xuân Diệu)
Có lẽ chỉ là gió gọi
muôn đời mây chẳng đường mây
Lúc như lãng tử đang say
ngả nghiêng vì bóng nguyệt
khi là lâu đài tuyệt đẹp
có nàng tiên mơ mộng khoả thân nằm
Khi sầm mặt xám đen
phi lên như đàn ngựa chiến
ngang trời vang tiếng sấm
sầm sập mưa ào về!
Có lúc lặng yên nghiêm mặt nặng nề
như quan toà trước khi phán xét
rồi tung tẩy vi vu nam bắc…
mây xanh mây trắng mây hồng…
hoạ sĩ, thi nhân… đắm đuối
…
Ta có lời này mây ơi nhớ với
đừng che mặt trời khi trăm họ đang mong!
VĂN TRỌNG HÙNG