Trần Hùng có lẽ là một trong những nhà thơ gắn với thiên nhiên nhất trong thơ hiện đại. Một thiên nhiên quen thuộc và kỳ thú của đất nước nhưng là thiên nhiên theo cảm nhận của riêng anh, luôn gắn với suy tư, với kỷ niệm, với những liên tưởng rất ý thức mà đầy vô thức, đầy trí tuệ ẩn sâu sau thi ảnh . Thơ Trần Hùng có cách dùng từ ngữ thật bất ngờ, rất đa nghĩa, chỉ có thể cảm mà không thể hiểu thật cụ thể, chỉ thấy hay. Cách viết của anh thật phóng túng, có thể vần hay không vần mà đầy nhạc điệu, nhịp điệu, tiếng Việt trong thơ anh thật phong phú, trong sáng, biến ảo. VHVN xin trân trong giới thiệu một chùm thơ của nhà thơ đang an vui sống ở Cao Bằng, ngắm sông núi và chơi đàn piano, một mình một cõi thơ thăm thẳm…
(Nguyễn Thế Khoa giới thiệu)
NHƯ LÀ ĐỒNG DAO
Này cá trắng thắp nắng trên sông
Này kiến trắng miên man thềm đông
Này chữ trắng mê man bao mùa người
Chắp cánh như nào núi bay lên cao
Sáng lên như nào đèn đáy sông sâu
Cất lên như nào lời nâu trong đá
À cá trắng rêu rong nước trong
À kiến trắng cây hoang rêu phong
À chữ trắng gieo hoang đồng trăng
Lấm tấm ai mơ gài khuy áo
LAY
Mùa xa rồi
Áo lá buông xa rồi
Còn lại những dấu kim trên cành
Lặng soi hồ đêm
Người thêu mùa vân tay
Cũng xa đi rồi
Nhói lên ngôi sao chiều
Cất lên như tiếng nàng Sol Veig
Dù trôi qua dù trôi qua…
Cửa mở ra một người
Cửa đón vào một người
Cửa khép lại một người
Chạm vào lá đã rơi
Chạm vào cuống đã buông
Quỳ trước mẹ thật lâu người không nói gì
Quỳ trước ngón hồng gót hồng quay đi
….
Tôi như chùm rêu
Miên man trong đêm
Như làn sương
Mong manh đỉnh vực
Biết rồi sẽ tan đi
Mà đêm đêm vẫn gục vào giấy trắng
Thế giới sẽ ra sao
Mặt người ngước lên cao
Ánh sáng đổ về
Vô vọng đổ về
Tàn tích đổ về
Câu hỏi hình như cho hoa lau
Hoa lau bận lao xao từ đèo tới đèo
Người như cá thoáng đã vào lòng biển
Muốn thì thầm góc khuất nơi rất xa
Muốn tìm về bé thơ lay sáng ta
Xin cuộc đời yêu thương sao
Ôi nói thế mà sao buồn thế
Cài lá vàng lên mặt
Hôn lên bức tường này song cửa lạnh này
Miết một đường lam vào u tối này
Mực ứa vào giấy trắng.
SƯƠNG NỮ CA
Trăng sẽ ra sao khi lá non chưa chạm vào
Này phiếu trắng bầu vào đêm trắng
Sương nữ khóc ai trên đường khuya
Cây viết thầm hồ nước bóng chữ ngã xuống
Mây này tầm gửi núi này
Ngàn năm bay bay
Thu tàn sân hận rồi
Ngàn ngàn ngón lá tưới ánh sáng về đông rồi
Vết thương lên lá non rồi
Mà trăng vẫn bầu đêm vắng.
RÃ QUỲNH
Mộng dâng tràn đêm cũ
Mười ngón đêm rưng rức hương quỳnh
Đêm nảy mầm
Thật sâu thật im thật trong
Quỳnh sương từng cánh buông
Nở đàn đàn hạc trắng
Thon mềm vào thinh không
Vẫn em mà xa xăm
Vẫn một mình mà
anh không thể nhớ về đêm cô đơn
Một sợi tóc rơi xuống hồ lặng lẽ
Thật nhẹ nhàng mà không thể cầm lên
Kia lâu đài rạ rơm vàng ươm mây khói
Em sẽ về sau cơn mưa phải không.
GỌI XANH
Anh ơi
Lá đắng em còn một cây
Lá đêm em còn một bầy
Lối trăng em còn một đời
Một đời ta đi không mùa
Một mùa lên cao chơi vơi
Một mùa diều non liu diu
Một mùa tùng rinh thuyền son trâu vàng
Một mùa đồng trinh lùm tre lân tinh
Tay nắm tay buông miên man lời đêm
Tiếng khóc kim cương em tôi cầu hôn
Phím lẫy tinh khôi phím giàn giụa sóng
Sóng cất lên đi bài ca không bờ
Ta cất lên ta bài ca không mùa
Ướm lên tim anh một xanh dù lá đắng
Rớm lên môi anh một trăng rồi xa anh.
Tiếng mơ rất khẽ
Từ mấy mươi năm
Thì ra bức tranh cúc hoa
Cựa mình trong ống sáo
cố hương tôi
Châu thổ
một ánh sao
Lịm xuống rong rêu
Ngực sâu giọng vút cao
Cột hơi triều đại nào
Nghe xoe xoe ong đen khơi sáo trong khóm tre
Nghe mê mê mật vàng trong ống tre
Cời lên bếp thu
U
U
À
U…
tranh nhớ vách cũ.
CÂY THU
Cao cao lân tinh thân cau
Nâu nâu rơm phơi trăng thâu
Cây thu
Không lá không hoa
Vươn lên âm u
Hát rằng
Sen tàn không cần sương
Ngón ngón khô soi
Rưng rức tàn
Hơi thở như vệt thuyền xa miên man
không mái chèo
Tàn đi
tan đi
Hai tay dâng sợi tóc lên đài thu
Rồi thả về hồ đêm gương thu
Nhẫn thu cốm xanh
Nốt ngân trên vỏ cây già
không lá không hoa
Cây thu
Nằm đáy sông thu
Mở to nhìn về bầu trời
tiếng khóc đâu đó cao như tiếng sếu.