Chào mừng Đại hội Hiệp hội hoa Lan Việt Nam (AOV) lần thứ Nhất vào tháng 6/2022; Hiệp hội hoa Lan Việt Nam phối hợp với Trung tâm Nghiên cứu bảo tồn và phát huy Thơ Ca Đất Việt (thuộc Viện Nghiên Cứu Bảo tồn & Phát huy Văn hóa Dân Tộc) tổ chức Cuộc thi sáng tác Thơ về hoa Lan Việt Nam chủ đề: “Thiên hạ đệ nhất sắc hương” tới toàn thể bạn yêu thơ, yêu Lan trong và ngoài nước.
Phạm Ngọc Thái
Sinh 17.01.1949
Nhà ở: Ngõ 218, ngách 27/8, Chung cư số 19 – Phố Lạc Long Quân,
Quận Tây Hồ, Hà Nội
ĐT 038 302 4194
Email: ngocthai1948@gmail.com
Hội viên Hội Nghệ sĩ sân khấu Thủ đô
HOA PHONG LAN TRONG KÝ ỨC NGƯỜI CCB
Tặng người con gái thuở thanh xuân
Sao em không tắm nắng trên đồi
Không gội đầu dưới suối
Lại làm duyên quanh cành cụt, tro than… (1)
Em ơi, Hoa phong lan
Ta quen nhau từ độ nào đấy nhỉ?
Nhớ buổi Trường Sơn, quí đôi dép cao su
Biết nắng lửa, yêu vành tai bèo nhỏ
Gặp em trên tầng cao hóng gió
Tóc mượt xanh theo hai mùa nắng, mưa
Khi miệng ta quen, đếm nhịp chày giã gạo dưới Ta Ka
Tai quen nghe, tiếng đàn tơ-rưng trên bản Tà Kơi xa réo rắt
Má quen nóng bừng, nâng cần rượu Măng Tôn – Đắc Sút
Mắt quen nhìn nghìn độ lửa đêm sâu
Vẫn hành quân… B52 gầm rít trên đầu
Ta thuộc từng đường xuyên rừng ra trận
Quen từng đường Đắc Tô – Tân Cảnh
Như quen đường Khâm Thiên – Hồ Gươm (2)
Con sông Pô Kô: Máu nhuộm đỏ dòng, lòng vẫn trong xanh
Em gái gái Vân Kiều: Chiếc yếm đơn sơ, thuỷ chung gùi đạn
Ôi, đỉnh Chư Mom Ray bom cày, lửa xém
Lá vẫn rì rào theo ta trọn tuần trăng
Có phải chính nơi này?
Hoa phong lan – Em ơi, quen anh!
Xin em một nhành hoa vào cuộc chiến tranh
Ngoài chiến trường cuốn bay bụi đỏ
Đường ra trận trải đầy nắng gió
Hãy gắng theo ta qua đồn lửa, đêm nay.
Ta cầm hoa nâng niu trên tay
Em đứng đó bốn bề lửa nóng
Em đứng đó dầm mình trong nắng bỏng
Xoã đầu gội lũ Tây Nguyên
Hoa vẫn trắng ngần, nhụy vẫn ngát hương thơm
Bỗng một sớm mai
Ta bàng hoàng khẽ gọi tên em
Hoa đã rụng rồi… còn đâu hương cánh trắng
Mắt khép lại rồi… còn đâu sao ngọc sao kim
Hố bom đào sâu nhói tận trong tim.
Ta lượm nhánh lan rơi trồng lên miệng hố bom
Mỗi sớm mỗi chiều, cùng nắng mưa chăm bón
Sự sống trở lại rồi. Hoa phong lan, đẹp lắm
Tất cả hồi sinh trả lại cho ta.
Ngày trở về, dẫu không còn trở lại bên hoa
Hoa phong lan, em ơi! Hãy nhớ
Ta đã mang tình em từ những tháng năm còn khờ dại
Ngoài chiến trường theo trọn cuộc hành quân
Trong suốt nẻo đường dài, ta vẫn gọi tên em!
Tây Nguyên 1972
Hà Nội, mùa xuân 2022
(1) Vào những năm tháng còn chiến tranh, trên chiến trường Tây Nguyên – Nam Bộ: Khi chúng tôi hành quân ra trận, qua những vùng rừng núi đã từng bị bom B52 của Mỹ rải xuống phá trụi. Mặt đất chỉ còn lại ngổn ngang cây cối đổ và các lớp tro than bởi nắng, mưa ngày đêm trút xuống – Kỳ lạ thay: Quanh những gốc thân cây lớn bị bom phạt cụt nham nhở ấy… Những nhành phong lan mọc lên quấn chằng quanh gốc cây xanh tốt. Những đóa phong lan trắng muốt nở khắp nơi, tỏa hương thơm ngát cả một vùng.
Năm tháng không phai mờ trong ký ức của người CCB, nhớ về một thuở xưa: Cảnh tình thơ mộng giữa một đống tro tàn đổ nát bởi chiến tranh, đã tạo thành những cảm xúc để một người lính với tâm hồn thi sĩ như tôi… viết nên bài thơ hoa phong lan này!
(2) Hồi còn chiến tranh, gia đình tôi sống ở phố Khâm Thiên Hà Nội