Trước sự ra đi của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, đã có nhiều thơ viết về ông với lòng kính trọng và niềm tiếc thương sâu sắc…
NGƯỜI LÃNH ĐẠO
Bình tĩnh tự tin lái con thuyền đất nước
Vì sinh mạng nhân dân không được phép sai lầm
Trong hoạn nạn chỉ nói lời trung thực
Không màu mè phô diễn mị dân.
TỔNG BÍ THƯ NGUYỄN PHÚ TRỌNG
Người trọn đời vì dân vì nước
Kiên định đi theo một con đường
Điều tâm huyết còn trong mơ ước
Để lại ngậm ngùi nỗi tiếc thương.
(Thơ: Hồ Bá Thâm)
SÁNG MÃI ÁNH SAO KHUÊ
(Kính viếng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng)
Cả nước buồn đau
Anh đã ra đi!
Mưa tuôn Nam – Bắc đẫm hàng mi
Anh về với Bác nơi “tiên cảnh”
Vẫn nặng lòng ai hỉ xả từ bi!
Nhớ ngày miệt mài dưới mái Trường của Đảng
Trên trang Tạp chí nắng ray vàng
Làm học trò nhỏ theo chân Bác
Nửa thế kỷ rồi mà nắng cứ mênh mang!
Ở đỉnh cao mà như một lão nông,
một giáo làng,
quần áo cứ phong phanh,
Sống giữa lòng Dân bao tín nghĩa
Bà con, đồng chí, một lòng thành!
Về thăm bao Bà mẹ Anh hùng
Như những người con ngồi bên mẹ rưng rưng
Bậc cửa nghèo tháng năm mòn lối cũ
Nhún nhảy trên tay bé nhỏ búp tươi hồng!
Cởi chức vị để ngoài… ôm bạn học
Truyền bao hơi ấm giữa đông rơi
Vẫn là trò cũ bên cô giáo
Thương kính thay!
Tranh vẽ bằng phấn của một giáo viên ở Hà Tĩnh để thương tiếc TBT Nguyễn Phú Trong
BÀ CỦA ÔNG
Một trong bí quyết thành công
Là trong sự nghiệp của Ông có Bà(*)
Bên Ông, Bà rất thật thà
Không “sân sau”, chẳng xa hoa như người
Chăm lo nhà cửa, thế thôi
Lễ nghi nào đấy thì tôi theo chồng
Đến khi thủ tục đã xong
Thì tôi về, lại chăm công việc nhà
Bà lo yên phận tại gia
Để Ông gánh việc sơn hà nước non
Lòng bà thắm một màu son
Trong vai người vợ vẹn tròn thủy chung
Người đời ghi nhớ tên Ông
Nghĩa tình gia thế sẽ không quên Bà…
(*) Bà Ngô Thị Mận, vợ TBT Nguyễn Phú Trọng.
(Thơ NGUYÊN HÙNG)
Gia đình Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
MỘT CON NGƯỜI!
Đằng đẵng thời gian nặng nợ đời
Chưa một ngày đêm được thành thơi
Chăm bắt sâu… lo trừ tham nhũng
Xây gốc cho cây mãi được xa
QUỐC TANG
Anh là Bồ Tát của Đảng quang vinh
Anh là khắc tinh
của
chó sói, lợn nòi, tu hú, ruồi nhặng, giun sán và trăn rắn độc,…
chúng đã mang ký sinh khắp chốn trên cơ thể của một dân tộc
vừa nhọc nhằn bước ra từ máu lửa!…
Anh ra đi
còn dang dở bao điều hứa hẹn
cuối mùa sen và lại sắp mưa ngâu
Hà Nội, 24 tháng 7 năm 2024
(19 tháng 6 âm lịch)
Đỗ Văn Tri