(Nhân kỷ niệm 33 năm ngày mất của Lưu Quang Vũ – Xuân Quỳnh, xin giới thiệu một bài thơ tình của Lưu Quang Vũ từng lưu trong trí nhớ tôi 50 năm nay, từ đầu những năm 1970. Đó là những năm Lưu Quang Vũ lang thang cơ nhỡ, thơ anh không được xuất bản chính thức, chỉ có thể truyền miệng hay chép tay nhưng được rất nhiều người thuộc. Bài này tôi chép từ Nguyễn Khắc Phục trước khi vào chiến trường năm 1971)
Em đứng bên anh nồng nàn mùa hạ
Chưa kịp lời tình tự
Trời đã oà cơn mưa
Vườn run lên trong nước mát trẻ thơ.
Mắt em ướt nhoà sung sướng
Giọt nước bỗng thành ánh sáng
Tóc hoá thành dòng suối màu đen
Những chậu thau đồng lanh canh dưới hiên
Những mái tôn ào ào nước dội
Trẻ hò reo, xe bóp còi inh ỏi
Đường thành sông nước xiết trôi băng
Những cánh hoa kim phượng như những chiếc thuyền vàng
Chở niềm vui đơn sơ mà kỳ lạ
Mưa rộng dài xoá những nỗi lo riêng
– Thôi anh đừng nói với em anh đừng nói với em
Về hạnh phúc khó khăn về đường dài xa ngái
Đừng dò hỏi tương lai đừng đắn đo nghi ngại
Đừng thổ lộ yêu đương đừng nhắc chuyện xa xưa
Anh hãy nghe tiếng mưa tiếng mưa tiếng mưa
Trên những cánh đồng đất nâu tơi tả
Ướt đẫm cả tiếng cười ướt đẫm cả lưỡi cày cả hạt ngô mầm mạ…
Các tường nhà trong một sắc áo chung
Chùm vải sẽ sai quả mận sẽ hồng
Cửa kính ướt sẽ thành gương trong trẻo
Tất cả sẽ giản đơn, chân thành, dễ hiểu
Trên đất đai từng đau khổ của ta
Em đưa tay hứng những hàng mưa
Bàn tay như đài hoa như búp lá
– Thôi anh đừng nhìn em đừng nhìn em nữa
Em hiểu điều gì đã gắn bó đôi ta
Lưu Quang Vũ