Trung Quốc có ‘Tứ Đại Hùng Thư’…mà Tây Du Ký là Một ! Vĩ đại ! Tôi đọc nó từ khi mới tập nhận mặt chữ…Kì thú về những sự tích…Nhưng sau này trưởng thành nhiều lần đọc lại….không lưu tâm nhiều những sự việc xảy ra trong Truyện như khi thơ bé…Mà xâu chuỗi lại thành những giác ngộ trải nghiệm cho chính mình về ‘tính Đạo’!
ĐẠO TÌM TRONG ĐỜI ! ĐẠO Ở TRONG TA !
1. Đất nước đang nhiều năm dài thịnh trị, tuy thế trong tầng lớp quan chức, trí giả, giới thương nhân, dân chúng luôn còn những điều xấu xa….như muôn thuở…. Vua nhà Đường nhận thấy: Lúc chiến tranh huynh đệ tương tàn, khi mà mạng sống cao quý và bình thường của muôn người bị coi là cỏ rác, bị cướp đoạt một cách vô lý nhất, thì khó mà có thể khơi dậy ‘tính Đạo’ trong xã tắc cho được ! Chi bằng lúc thái bình thế này mới nên nghĩ đến: Việc nhân nghĩa cốt ở yên Dân – sao cho mỗi người tự thấy trong Tâm yên vui, quan hệ yên hòa, cuộc sống yên ổn về mọi sự trong cuộc sống lao động, dù Đời song không bao giờ được như ý và mưu cầu của con người như chẳng bao giờ vơi cạn….Thì Nhân Hòa có căn cốt, bền vững để ngăn ngừa chanh chấp, tao loạn….Nhân Hòa khiến cho mỗi người ít nhiều làm Vua được trong cuộc muu sinh cần lao của mình…
Minh họa Trần Huyền Trang được vua Đường tiếp đón.
2. Ngài vời Thầy Tam Tạng đến bày tỏ nguyện ý và có lòng ủy thác Thầy đi Thiên Trúc xin Kinh Phật mang về làm thuốc tinh thần để an Dân muôn đời. Là đấng Quân vương nên Ngài rất thích những triết lý nghe nói của Nhà Phật rằng có 3 cặp phạm trù: Thiện Ác, Tiết Dục và Nhân Quả, là điều khiến Ngài dễ dàng hơn cai trị được Thiên hạ, bởi mỗi người sẽ tự biết dẫn Tâm, khiển Trí của mình, mà bằng an và muốn sống hướng thiện dù có thế nào. Thầy Tam Tạng là vị Chân Tu được yêu kính và tín nhiệm nhất ở Kinh Thành. Và Ngài cũng biết chỉ có chỉ ai Chân thành mới chọn mang về điều hữu ích, chỉ ai Chân Tín mới làm được việc lớn, ai Chân tu mới chịu qua khổ nạn, chỉ có Chân Đạo mới có thể hóa giải hiểm nguy. Vì vậy không thể cử những đoàn hùng binh đến Thiên Trúc thỉnh Phật.
3. Thầy Tam Tạng vốn luôn mang Chân ý, nhận lời lên đường, mang theo những điều Chính thống: Hộ chiếu và thư ủy nhiệm sứ mệnh của triều đình nhà Đường, thiếu nó người ta tưởng Thầy làm việc riêng, đi ngao du chơi bời mà sẽ không tận tình trợ giúp. Đi khắp Thiên hạ, hoàn toàn mang sứ mệnh tự thân, khai sáng về những điều con người còn mơ hồ, u tối… Là Tất Đạt Đa, lập nên Niết Bàn, vì thế đã thành Phật Tổ ! Thầy Tam Tạng nay cần đến Tây Trúc để mang Kinh Sáng Thế của Phật về, nên phải mang theo áo Cà Sa: Mặc nó trong mọi trường hợp, để Bồ Tát và hiền dân tiếp giúp, khi gặp Ma Quỷ cho dù chúng chẳng hề thôi ác, nhưng nhờ thế cũng có phần kính nể mà giảm nhiều liều lĩnh. Thầy còn mang bát tộ Vàng: dù xin của bố thí cũng có cái đựng và ăn cho tử tế, và người cho cũng không nỡ bỏ những thứ vớ vẩn vào bát Vàng cao quý như thế. Hơn nữa bát tộ Vàng còn giúp Thầy nhận ra đâu là thứ bẩn tưởi, đâu là tấm lòng của kẻ khác !
Minh họa chuyến đi của “Đường Tăng ngoài đời”
4. Thầy tiếp nhận Ngộ Không cùng thỉnh kinh. Đó là cơ hội khiến Ngộ Không từ tên Khỉ kiêu loạn náo động Thiên giới, khuấy đảo Thủy cung …mà bị Như Lai bắt nhốt vĩnh viễn vào Ngũ Hành Sơn, đã được 500 năm, giờ mới được tự do vì sẵn lòng nhận về mình sứ mệnh mới bảo vệ Thầy Tam Tạng đến Thiên Trúc. Hắn đã hiểu có tài đến Giời nhưng vô Đạo thì không có tương lai. Đi Tây Trúc có tương lai thế nào hắn chưa biết, nhưng không còn bị giam hãm nữa, được lấy công chuộc tội, và cái tài tuyệt chiêu mới có cơ sử dụng hữu ích, để hắn mới có cuộc đời khác. Bọn Bát Giới, Sa Tăng dần được chiêu nạp gồng gánh trong đoàn…Chúng đều có thời tội lỗi ghê người dưới Trần Gian mà bị đọa đày lại nơi trần thế. Tính xấu phần người, quá thể phần Tiên trong chúng hỗn độn…nhưng đều chung Tâm ý hướng đất Phật, chứ cũng chẳng hiểu cái Kinh Kệ sẽ có là gì… Nhưng chắc được giải thoát ! Mới thấy: Tương lai tươi sáng thật là hấp dẫn, làm thay đổi con đường của chúng sinh ghê gớm
Tôn Ngộ Không cầu cứu Sư phụ Đường Tăng để được giải thoát khỏi Ngũ Hành Sơn.
5. Cả đoàn đi qua bao nhiêu khổ nạn…nào là Ngưu ma vương, nào là Bạch cốt tinh, nào là Hồ ly hình nhân, nào là tinh tế Quỷ, linh lợi Trùng….toàn bọn Tham Sân Si đến cùng cực, giả dối, lừa đảo….lại có những kĩ năng hành ác siêu phàm….cát cứ đây đó khắp giang hồ… thâm sơn đến cùng cốc…Nào là Tể tướng xuất thân loài hút máu, nào là lũ dùng yêu thuật tiếm ngôi Vua…Đứa nào cũng muốn sống lâu hưởng lạc mà xưng hùng xưng bá hoành hành quấy nhiễu dân sinh…. Tất cả giống nhau ở chỗ: Dựa vào sự sợ hãi, u mê, cả tin, ly tâm của dân chúng…và bởi sự ‘buông lỏng’ ở trên Trời, bảo hộ a dua bởi các thế lực đen dưới mặt Đất… Ngộ Không nhiều lần phải oánh nhau mù trời với chúng… Nhiều khi phải đi qua kẻ ác, mở đường đến Thiên Trúc ! Hơn nữa, Nghiệt súc nhiều khi từ Giời, nhưng giải pháp cũng từ Giời, kính chiếu Yêu là đèn Giời vậy, vấn đề luôn giữ được Chính Đạo ! Thầy Tạm Tạng còn chỉnh tề cài kín khuy áo Cà Sa đi qua được quyến rũ mê hồn trận của Nữ Vương Tây Lương Quốc. Cùng nhiều thử thách nữa, mới hay Thầy đã thắng được Tham Sân Si trong bản thân mình đến tận cùng để dành Chân Bổn hành Đạo.
6. Qua 80 khổ nạn muôn trùng…..Thầy trò Tam Tạng cuối cùng cũng đến nơi Thiên Trúc! Các La Hán tiếp đón cũng lạnh nhạt thôi…khiến cho các môn đệ có phần tủi thân , bất bình… Đã thế lại còn bị làm khó hệt như nền hành chính công quan liêu của trần ai vậy…qua khổ nạn do ma quỷ, do con người gây ra chưa phải là khó…bằng việc làm sao đi được vào lòng Thánh nhân. Đến rồi đấy, nhưng có Được, có Đạt không ? Chữ khiêm cung, nhẫn nại đặt trước nghi lễ, nếu thiếu thì đội Đạo về được không ? Phật tuy muốn phổ biến Đạo vào chúng sinh nhưng không thể bằng hình thức xin xỏ tầm thường, với mục đích chỉ vì cho Thầy trò Tam Tạng hoàn thành sứ mạng Vua giao….mà muốn bằng toàn bộ tâm nguyện của người mang Đạo. Các ngươi còn có cái gì kia ? Bát tộ Vàng hả ? Của quý còn lại hả ? Vậy tiếc chi mà không để lại để nhận mấy bồ Kinh ?! Các ngươi không thể bỏ lại cái vật chất muôn người thường gọi là quý đó thì mang Kinh về để làm gì ? Các ngươi lo rằng chặng đường về Kinh đô xa lắc sẽ không có cái để dùng đựng của bố thí nữa chăng ? Thế thì làm gì có lòng tin vào Đạo nữa ?! Thầy trò cùng ngộ ra: Cửa ải 81 được mở…
Vua Đường Thái Tông trao cho Đường Tăng Thông quan văn điệp và bát vàng.
7. Thầy trò Tam Tạng vui vẻ gánh mấy bồ Kinh trở về…đường xa muôn dặm thẳm trước kia đã như được rút lại nhanh chóng tựa Cân Đẩu Vân….cho dù thế, vẫn phải đi qua một con sông Thông Thiên như cách của người thường…chỉ vì nơi đó Lão Rùa đã trở sang khi trước, chờ đợi một lời hứa của họ…không phép kỳ diệu nào bỏ qua được khúc sông đó. Thầy trò Đường Tăng làm được bao nhiêu điều khó khăn vĩ đại, thế mà không ai nhớ đến điều hứa xưa với Lão Rùa….Bồ Kinh quan trọng thế….rồi cũng bị nhào xuống dưới sông mà nhòe hết cả chữ trong đó…mới hay: Đã Đi, đã Đến, đã Được, nhưng cuối cùng khó Đạt….Kinh bổn dù có hay ho nghĩa gì khi một ý nguyện của Cụ Rùa nghĩa hiệp không được đáp đền….Điều đó không phải lỗi của Phật, mà của Thầy trò Tam Tạng vô tâm việc nhỏ mà thôi. Chẳng còn chữ gì, nhưng Chân Sách phải mang về, dù không còn chữ…Triều đình, dân chúng tiếp nhận hoan hỉ… Không câu nệ rằng phải có chữ bên trong mà toàn bộ thứ đem về bằng hành trình Chân Đạo đã chứng thực Chân Quả, đi qua cả lẽ hay lẫn điều dở…Cho nên Chân Ngôn của Phật vẫn ở xứ Phật mà thôi… Nhưng các cuốn kệ vẫn được phát về các nới mà mỗi Chùa mỗi Kinh, mỗi Sư mỗi bổn…sau này là thế…cứ việc mà ê a…nhưng nên hiểu: Tu tại Tâm, Chùa tại Gia, Kinh tại ngôn, Thiện tại Ý, Pháp tại Công, Đạo Tại Đời, Phật tại Người….
8. Từ đó mỗi người trong đoàn Thầy trò Tam Tạng được phong thành Phật, tản đi trong Mười Phương…. Thầy Tam Tạng được nhân bản thành muôn Sư Chủ Trì có họ là Thích….đủ thứ…giáo hóa chúng sinh theo Đạo Phật, được Vua thời nào cũng tỏ vẻ ân tình, bởi cũng là điều giúp họ an Dân…. Ngộ Không chẳng bao giờ còn dùng đến pháp thuật nữa, vì nó rất vớ vẩn so với năng lực huyền diệu có được bởi sự đắc Đạo. Cây Thiết bảng biến hóa vô cùng, ông Phật Hầu ấy cũng không bao giờ cần đến nữa…nhưng hình như nó bị buông quăng bỏ vãi trong Hạ Giới…nên kẻ tài năng xấu xa nếu vớ được vẫn còn tung hoành cát cứ…. Còn Sa Tăng, Bát Giới được về Thiên Giới…chẳng biết bấy nay làm gì…Chịu ! Chỉ biết rằng điều hay lẫn tính xấu của các vị vẫn đây đó bắt gặp trong Thiên hạ….khó chịu cho dân chúng lắm….Nhưng như thế mới là đời ! Phật vung tay Ngũ hành cười thế: Đạo có ở khắp nơi…nhưng không tự nhiên mà có….: khi các ngươi đi: Đời chứng kiến ngươi như thế nào trong thử thách khổ ải, khi ngươi đến Ta, Ta chứng thực ngươi về Chân giá trị…Khi ngươi trở về: Ngươi phải tự chứng ngộ ngươi về Tín điều….Tin là Ta có, mang được Đạo Ta trong hành trình sống, Ta sẽ trong ngươi bất diệt !…Dù thế nào…
Nguyễn Tất Thịnh