Đã mấy lần lên bản Lác (Mai Châu), lần nào cũng một tâm trạng. Không còn cái cảm giác của một khách du lịch thuần túy, mà là cảm xúc trong mạch cảm của một người lính thế hệ sau nhớ về một thế hệ cha anh với vọng vang khúc độc hành một thời Tây Tiến. Lần này cũng vậy, dẫu rằng Mai Châu chỉ là một khúc trong trường khúc Tây Tiến vẫn quá đủ để tôi, một người lính thế hệ con cháu cùng sư đoàn trải lòng theo bước “đoàn binh không mọc tóc ” oai hùng một thủa.
Xin được dùng từ, nối câu trong thi tứ (Những câu, từ trong ngoặc kép ) của cố nhà thơ Quang Dũng, một đồng đội lớp cha anh cho mạch cảm lên Mai Châu ngày đầu năm mới lần này
VIẾT TRONG CHIỀU MAI CHÂU
Bâng khuâng Bản Lác chiều năm mới
Vẫn “mùa em Tây Tiến thơm nếp xôi”
Em gái Mai Châu giờ lên lão
Trở ống cơm lam nhớ một thời
Đường lên bản Hịch núi vẫn núi
Hang xưa, ai kể “cọp trêu người”
Nhà sàn mái ngói điện giăng sáng
Vườn hoa trải thảm đường lên trời
Bâng khuâng bản Lác chiều năm mới
Chạm vào Tây Tiến một khúc thôi
Hồn xuôi sông Mã , ngược biên giới
Đoàn binh năm ấy… nhớ không nguôi!
Lê Bá Dương/VHVN