Napoleon – Hoàng đế vĩ đại làm thay đổi lịch sử nước Pháp và thế giới.
– Ta không chút thấy xứng đáng với sự hy sinh các nguồn lực của nước Pháp mang đi chinh phục, và mọi hiệp định đầu hàng của nước khác là vô nghĩa khi thành quả chỉ là đổ nát và người kí vào đó không mang tư cách quốc vương.
– Ta có thể khổ công chiếm giữ những vùng đất bất kỳ, nhưng không muốn chứng kiến ở nơi đó dân chúng lười biếng, hư hỏng và chỉ còn tư cách như nô lệ trước những đại cuộc khai mở ta mang đến cho họ, nhưng nếu chống đối họ phải ghen tị với nô lệ.
– Ta không chấp nhận việc đứng dưới ta là những kẻ quan chức phẩm chất tồi và tư cách kém chỉ núp bóng. Họ phải là từng người mạnh mẽ, thông thái, trung thành, tối đa cống hiến của bản thân để hiện thực được ý chí tối thượng của ta.
– Ta không tin tưởng tự hào chỉ huy khi binh lính của ta là đám đông dúm dó, say máu, họ phải mang trong mình lòng kiêu hãnh Pháp, là biểu tượng của tôn nghiêm, quân kỷ khiến bản thân điều đó đã là sức mạnh khiến mọi đối thủ phải tôn trọng, thuần phục.
– Ta không vinh dự về chiến thắng quân sự nếu không khiến nước thua trận nể phục văn minh Pháp, và khiến họ không còn cảm thấy nhục nhã bởi thua trận vì đã được hưởng những giá trị do chúng ta mang đến đáng giá hơn những gì trước đó họ cố giữ.
– Các bộ trưởng có thể không đồng ý với ta về đôi điều khi bàn thảo, đừng lo ngại, nhưng khi là nhiều thì nên nghĩ về cái đầu của mình, và chớ mảy may ảo tưởng rằng có thể lật lại các quyết định sau đó của ta, hãy tuân thủ triệt để là cách họ còn chỗ cho thể xác và linh hồn của mình.
– Thiên hạ nói ta không thương tiếc sinh mạng binh sĩ! Những kẻ đó không bao giờ hiểu được rằng giá trị của từng binh sĩ là chiến đấu anh dũng vì sứ mệnh lớn đến và đặt vào họ. Kẻ sợ chết, tìm lý do giữ mạng sống cho bản thân mới là coi rẻ bao người đã hy sinh. Không cần thương tiếc những sự sống vô giá trị.
– Nhiểu kẻ hưởng thụ thấy nực cười cho ta không có nhu cầu gì cao hơn làm việc, vì đầu bọn chúng chỉ lo cho cái thân thể phì nộn, bị bụng chứa đầy cặn bã bốc xú uế lên cái đầu bóng bẩy. Cách nghĩ ấy khiến ta không thể uỷ thác cho chúng công việc. Hãy để chúng bị chôn vùi trong dạ dầy bởi rượu thịt.
– Tại sao ta phải tiến hành chiến tranh ư? Vì kẻ khác không còn nghe được lí lẽ của hoà bình! Và vì ta cũng cần tìm kiếm lý lẽ mạnh mẽ đó cho mình, buộc kẻ khác phải khiêm nhường nghe!. Ta không áy náy vì không rút kiếm đầu tiên, nhưng cầu hoà bình vì là người cuối cùng tra gươm vào vỏ.
– Các triết gia hỏi: liệu ta có thắng mãi, liệu nước Pháp có cai quản được mãi các vùng đất mênh mông của châu Âu kiêu ngạo mà ta đã chiếm đóng? Ta không cần trả lời! Vì họ mãi mãi chỉ là kẻ nghi ngờ! Còn chúng ta không thể mãi mãi là quốc gia hạng hai.
(*) Đau khổ ư? Nhân loại đã từng tránh được và sẽ thoát khổ như thế nào?. Nhưng ta tin: nếu phải đau khổ thì cũng nên được nếm trải những cảm xúc tột cùng của công dân một nước được mọi quốc gia tôn trọng, chứ không chỉ là của con người sinh học bình thường.
Nguyễn Tất Thịnh