Là con người ai cũng cầu mong mọi điều đến với mình đều hoàn hảo. Nhưng “Kim vô túc xích, Nhân vô thập toàn” – ngay cả vàng cũng không thể thuần khiết, thì con người có ai là hoàn hảo?
Bởi người hạnh phúc không phải là người có nhiều thứ, mà là người vẫn mỉm cười ngay cả khi trong tay không có thứ gì. Do vậy, hãy nói lời cảm ơn ngay khi cuộc sống này gặp phong ba bão táp…
Câu chuyện về hai anh em đi tìm ngọc hoàn mỹ
Xưa kia có một gia đình nọ có hai người con trai. Một hôm người cha gọi hai con trai đến trước mặt rồi nói: “Các con nay đều đã trưởng thành rồi cũng nên đi ra ngoài tìm một chút việc mà làm. Trong sâu thẳm của dãy núi kia có tuyệt thế mỹ ngọc, cha muốn hai con hãy đi tìm nó về. Chừng nào chưa tìm được thì chưa được quay trở về!”.
Tuân theo yêu cầu của cha, hai anh em họ rời khỏi gia đình lên núi tìm ngọc. Người anh luôn chú trọng những điều thực tế, không theo đuổi những điều cao xa. Vì vậy, đôi khi nhìn thấy viên ngọc không trọn vẹn, hay là một viên giống như ngọc thậm chí là một viên đá có hình thù kỳ dị là anh ta nhặt ngay cất vào túi của mình.
Mấy năm trôi qua, đã đến kỳ hạn mà cha bảo hai anh em quay trở về. Hai anh em gặp lại nhau thì một bên túi người anh đã đầy, mặc dù không có viên ngọc nào hoàn thiện hoàn mỹ nhưng cũng tạo nên những viên đá với các hình thù và màu sắc khác nhau. Còn ngược lại túi người em thì trống trơn.
Người em thấy túi người anh như vậy thì ngạc nhiên và trách rằng: “Anh nhặt những thứ gì thế? Chẳng phải là cha yêu cầu chúng ta tìm tuyệt thế mỹ ngọc sao? Những thứ anh nhặt được chỉ là những viên ngọc và đá bình thường, có mang về cũng không thể thỏa mãn yêu cầu của cha đâu. Em sẽ không về bởi vì em chưa tìm được bảo ngọc như lời cha nói. Em sẽ tiếp tục tìm kiếm chứ quyết không buông bỏ”.
Người anh chỉ mỉm cười không nói gì và mang theo túi đồ trở về nhà, còn người em thì lại tiếp tục cuộc hành trình tìm ngọc hoàn mỹ của mình.
Thời gian lại chẳng mấy chốc đã 5 năm trôi qua. Lúc này người anh đã trở thành một người giàu có và nổi tiếng, còn người em vẫn chưa thấy trở về.
Chẳng là sau khi mang túi đồ về nhà, người anh đã đi học thêm gia công chế tác ngọc và biến những viên đá “kỳ dị” mình mang về thành những viên ngọc hoàn mỹ và có giá trị. Không chỉ vậy anh còn thổi hồn vào những tảng đá lớn xù xì vô tri vô giác thành các tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
Lúc này người em quay trở về thăm cha, nhưng trên tay cũng chẳng có một viên ngọc hoàn mỹ nào. Trái lại người em còn thân tàn ma dại phí đi cả tuổi thanh xuân của mình.
Trên thế gian này không có viên ngọc nào là hoàn mỹ, không có người nào là hoàn thiện và cũng không có sự vật nào là tuyệt đối. Nếu như chỉ vì truy cầu những điều này mà phải hao phí cả một đời thì quả là ngốc nghếch.
Con người cũng giống như những viên đá mà người anh kia tìm kiếm, đều sẽ có những góc cạnh xù xì và khiếm khuyết. Nhưng khi người sở hữu biết dùng cả trái tim nhìn nó bằng tâm hồn bao dung, thì vẻ đẹp sâu lắng bên trong của nó sẽ được cơ hội tỏa sáng và mang đến hạnh phúc cho người sở hữu. Còn trái lại, nếu chỉ thấy những mặt xấu bên ngoài viên đá ấy thì viên đá cũng mãi vô tri nhưng riêng bản thân ta sẽ chẳng gặt hái được gì mà chỉ tăng thêm ác cảm với cuộc sống này.
Khát khao hoàn mỹ chỉ là bóng trăng nơi đáy nước
Dẫu người em trai có đi tìm ngọc hoàn mỹ suốt cả cuộc đời thì cậu chỉ hao phí tuổi thanh xuân của mình mà thôi. Trên thế gian này, thứ được gọi là “hoàn mỹ” chỉ là một tình tiết hư cấu trong tâm tưởng của mỗi người.
Bởi chúng ta đang sống giữa cõi đời trần tục, “Kim vô túc xích, Nhân vô thập toàn” – ngay cả vàng cũng không thể thuần khiết, thì con người có ai là hoàn hảo đây? Có đi khắp thế gian để tìm người thập toàn thập mỹ, có xuống biển lên non để tìm thứ mười phân vẹn mười, thì cũng chẳng khác gì mò trăng nơi đáy nước!
Trong kiếp nhân sinh, tự nơi sâu thẳm của nội tâm, mỗi chúng ta đều ít nhiều bất mãn với một vài người hay sự việc nào đó.
Ví dụ như nhớ lại thời thanh xuân, ta mải mê lựa chọn người hợp ý với mình, có thể cùng mình sống trọn kiếp phu thê. Ta mơ tưởng tới một cuộc sống tốt đẹp với đầy màu hồng, nhưng khi chọn xong ta lại mơ hồ tiếc nuối những người đã qua và không hài lòng với thực tại. Bởi ta nhận ra mỗi người dù có hợp nhau đến thế nào cũng có những khuyết điểm riêng, vì mỗi người là một cá thể độc lập không ai giống ai.
Và sinh mệnh cũng như thế, luôn chứa đầy sự tiếc nuối không mãn nguyện. Nhưng chính vì tiếc nuối nên chúng ta cần phải càng trân trọng những gì gặp trên đường đời cho dù chúng không hề hoàn hảo.
Bởi cuộc sống vốn không hoàn mỹ, hãy học cách bao dung dang tay đón nhận và tự nhìn lại để hoàn thiện bản thân
Tất cả những gì chúng ta đang có, dù thuận lợi hay khó khăn, cũng đều là an bài tốt nhất từ Thượng Đế. Nếu có thể nghĩ được như vậy, chúng ta dẫu gặp nghịch cảnh thì con tim vẫn biết reo vui. Bởi người hạnh phúc không phải là người luôn thuận buồm xuôi gió, mà là người biết dang tay đón nhận ngay cả khi đứng giữa bão táp, phong ba.
Ví dụ như người có tấm lòng rộng mở thì khi gặp nghịch cảnh họ sẽ xem đó là để rèn luyện “Nhẫn” và trả nợ nghiệp nên vẫn có thể mỉm cười. Khi ấy, bạn có thể thả lòng thưởng thức những cánh sen đang bàng bạc tả tơi của mùa hạ, đắm đuối trong sự đa tình và lãng mạn của cái lạnh đầu mùa thu, hay hòa tan trong sự buốt giá khi đông về.
Có một đạo lý đơn giản rằng: “Sinh mệnh vốn dĩ đã đầy sự nuối tiếc không mãn nguyện, nhưng vì nuối tiếc mới trở nên mỹ lệ”. Khi hiểu được cách bao dung trân quý mọi nghịch cảnh, đón nhận mọi khó khăn, và biết nhìn lại bản thân để rèn luyện tu dưỡng, thì chúng ta mới có được cội nguồn vĩnh viễn của hạnh phúc.
LKLinh (sưu tầm)