PHỐ CHÂN CẦM
Hà Nội chớm thu rồi
Phố Chân Cầm cầm chân ai bước
Ký ức sáng lòe đêm
Có tiếng guốc gõ trên hè giấc mơ
Cây bàng bàng bạc thở
Quả be bé thập thò qua kẽ lá
Xanh vỡ òa thuê thỏa cả đời nhau
8/2002
LY HÔN
Nghĩ cho cùng em với anh đều tốt
Sao chúng mình không ở được cùng nhau
Từng tế bào cứ tự nhiên phân hủy
Từng gia đình như chiếc áo cũ nhàu
Anh những muốn thử tan và thử hợp
Thử dấn thân rồi cũng thử bước lùi
Như tóc rối mỗi ngày em chuốt mượt
Chiếc lược nào em gỡ chải dùm anh
Anh những muốn một lần đập vỡ
Một cái gì có cỡ chắc bền
Muốn ghê gớm tự tay tát má
Tự tay túm tóc nhấc mình lên
Những muốn một lần anh thử chết
Thử xem ai sẽ khóc thương mình
Có cái chết còn sướng hơn cái sống
Có thiên đường ác quỷ thần linh
Nghĩ cho cùng riêng ai người được mất
Chỉ có con mình chúng chịu thiệt thua
Vị chát chuối có thành đời chua chát
Trong mắt nhìn ngơ ngác trẻ thơ
Nghĩ cho cùng ta làm sao cưỡng được
Cả bầu trời dông gió đến ghê chưa
Em với anh sót còn tia nắng cuối
Sẽ tắt và biến mất trong mưa
Mưa có thể thấm nhuần cây tươi tốt
Em có thể còn sau rốt trong anh
Rồi anh sẽ yên nằm dưới cỏ
Thì tình yêu chưa thể đã yên nằm.
RƯỢU THỦY TINH
Những ý nghĩ đi chầm chậm đi trên mặt bàn
Nhịp tim theo cùng chậm
Một nỗi buồn trĩu nặng
Đọng trong đáy ly vừa cạn
Chuyện tình qua
Thấm thía
Anh bóp nát chiếc ly vụn rơi từng mảnh vỡ
Rượu dốc thẳng từ chai vào cổ
Anh quấn lấy em như tã lót quấn con riêng em vừa nở
Biển cuồng điên vật vã bãi bờ
Mai kia anh có thể thờ ơ
Chưa chừng cũng chẳng đến mai kia
Em đã mất ai nhặt gom mảnh vụn
Chiếc ly
Ai hốt lên rượu nỗi buồn đã chảy
Đã trộn lẫn thủy tinh cùng rượu ấy.
VỀ
Cho chân vào cái cối đời
Niềm tin ra bã lại vời đến quê
Cổng làng
Như lá bùa mê
Chợt kinh hoảng sợ
Chợt tê tái buồn
Làng ơi
Cúi lạy thành hoàng
Cho con được phép khẽ khàng vào quê
Ngõ quên trâu dẫn lối về
Vườn xưa mất dấu trăng thề vườn xưa
Bẻ gai bưởi để nhể chưa
Ruột con ốc vặn cay chua với gừng
Ngẫm mà kinh
Nghĩ mà mừng
Xắn tay áo vặn sợi thừng cột trâu
Ao tình quẳng hết lưỡi câu
Chụm tay hớt bống bế bầu bạn xưa
Bà còng đi chợ trời mưa
Con xin làm gậy đi đưa bà còng
Đụng non xanh mấy quả bòng
Nhả nhơi mấy sợi tơ hồng nhả nhơi
Lăn vào rơm rạ mà chơi
Còn mê hồn trận dạ thôi xin chừa
Đầm đìa bụi duối mưa mưa
Nơi chôn nhau đất giun vừa đùn lên
Dậy trời sấm sét vang rền
Mẹ ru con
Trôi đêm đêm sông Hồng
Nghe cuồn cuộn chảy mạch làng
Trong ràng rịt rễ những hàng tre xanh.
NGÕ NHÀ EM
Ngõ nhà em có còn không
Còn cây bòng mấy quả bòng đòng dưa
Ngõ nhà em có còn mưa
Bìm bìm leo bìm bìm xưa có còn
Ngõ nhà em bé cỏn con
Còn sâu hun hút còn thon thót chờ
Ngõ nhà em đó bây giờ
Tôi đi qua ngõ ngõ hờ hững tôi
Ngõ nhà em gió chao ôi
Còn con đom đóm chưa thôi lập loè.
Làng Đại Phùng, Tháng 02-2007
NGỒI BÊN SÔNG HỒNG
Ngồi bên sông Hồng
Tôi thầm hát
Bài ca năm nào
Phù sa ngọt ngào
Ngồi bên sông Hồng
Tôi thầm nhớ
Mùa mưa lũ về
Mùa lúa ngô về
Mùa vui hội hè
Con thuyền ghé
Những bến sông quê
Mùa đám cưới về
Ngồi bên sông Hồng
Tôi thầm nghĩ
Người ơi nói gì
Dòng sông nói gì
Ngồi âm thầm nghe
Sóng sông Hồng réo
Ngàn xưa hòa reo
Theo sông về.