“Lấp lánh than đen thân quặng
Nhịp khoan vang vọng rừng già..”
Trên những nẻo đường anh đi
Thời gian như thế ngừng trôi
Một thuở hồng hoang thăm thẳm
Ba lô bạc phếch núi đồi.
Cỏ cây lạ lẫm hơi người
Bờ khe mấy tầng lá mục
Rừng âm u khát nắng trời
Suối cạn gập ghềnh chân bước.
Hoa dại giật mình tỉnh giấc
Chập chờn sương gió canh khuya
Lấp lánh than đen thân quặng
Nhịp khoan vang vọng rừng già.
Nghe than cựa mình trong đá
Lăn nghiêng lồng ngực mồ hôi
Bát rượu đong đầy hoang dã
Tràn môi vỡ ra tiếng cười.
Lê Hữu Lịch/ Văn hiến Việt Nam