NGƯỜI MANG HỒN PHỐ
Người đã chạm vào hồn phố
Hà Nội mù sương
Mùa thu lá bay
Mùa đông lặng thầm nỗi nhớ
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Những khắc khoải chờ mong
Khát vọng bay lên từ đổ nát hoang tàn
Thành phố ngàn năm
Những vui buồn lắng đọng trong anh
Giai điệu ngân lên
Từ những tầng sâu thẳm nhất
Anh đã dựng tượng đài bằng âm thanh
Vẻ đẹp tinh thần người Hà Nội
Những con phố nhỏ gửi vào anh
Nỗi niềm riêng sau bao biến đổi thăng trầm
Nhạc sĩ đi xa
Những bài ca sống cùng năm tháng
Anh mãi còn ở lại
Với phố với người
9/12/2021
(Tiễn biệt nhạc sĩ Phú Quang)
Nhà thơ Trần Mai Hưởng
HỒN NƯỚC
Người mang hồn nước đi mở cõi
“Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long…”
Nghe trên mỗi nẻo đường xa xứ
Tiếng gọi ngàn năm giống Lạc Hồng
Hồn nước sóng cồn giữa trùng khơi
Hoàng Sa mộ gió ấm hơi người
Trường Sa qua bao mùa biển động
Những đội hùng binh giữ biển trời
Hồn nước mênh mang giữa đại ngàn
Trường Sơn muôn thuở sắc xa xanh
Một thời đất nước trong lửa đạn
Trùng điệp người đi khúc quân hành
Hồn nước đâu đây mỗi bản làng
Vấn vương từng nếp rạ mái tranh
Bờ tre ruộng lúa mùa đang gọi
Thơm thảo ruộng nương trái đầu cành
Hồn nước ẩn trong từng câu nói
Tiếng Việt ngân nga khúc ân tình
Điệu hò điệu lý làn quan họ
Câu vọng cổ buồn nghe rưng rưng
Hồn nước thẳm sâu giữa lòng người
Quê nhà hay góc bể chân mây
Tâm khảm vẫn bóng hình tổ quốc
Giấc quê hương thương nhớ vơi đầy
Hồn nước trong bình yên dáng mẹ
Dẫu trái tim đau từng rỏ máu bao lần
Mỗi buổi sáng mẹ lại ngồi bên cửa
Nghe đất đai thức dậy đón bình minh
Trần Mai Hưởng
HỒN LÀNG
Ông lão ngồi bán quán
Cạnh cổng làng ngày xưa
Giờ siêu thị vừa mở
Chen chúc người bán mua
Chiều cuối năm gió bấc
Cứ thốc lên từng hồi
Mấy tấm bạt tơi tả
Bập bùng mãi không thôi
Ủ chén trà nóng gắt
Trong bàn tay chai sần
Ông ôn lại chuyện cũ
Mắt chợt buồn xa xăm
Đất làng mình ngày ấy
Thơm thảo lúa và hoa
Mùa qua rồi mùa đến
Hò hẹn từ xa xưa
Người làng mình ngày ấy
Chân chỉ và hiền hòa
Con trai yêu con gái
Giếng làng trăng ngân nga
Hội làng những năm trước
Bao nhiêu là sắc màu
Tổ tiên cùng con cháu
Quây quần về bên nhau
Thế mà tan tác cả
Hoa lúa dạt quê người
Mùa màng thành ký ức
Những ngày chưa xa xôi
Cao ốc mọc hối hả
Ngửa cổ mới thấy trời
Đền chùa bị vây kín
Mồ mả cũng di dời
Dân làng phiêu bạt hết
Đất bán cho người giàu
Nơi giếng làng ngày trước
Giờ thành quán cơm Tàu
Những nông dân không ruộng
Bỗng dưng thành mồ côi
Những làng đang tan vỡ
Hồn về đâu cả rồi?
Chiều cuối năm gió thốc
Ông lão bỗng nghẹn lời
Đôi mắt ầng ậng nước
Lặng lẽ giọt giọt rơi
Làng sẽ còn khắc khoải
Bên ông suốt cuối đời
Hồn làng trong tâm khảm
Thì thầm mãi không thôi
Trần Mai Hưởng
HỒN CHỮ
Từng con chữ được viết ra
Chắt chiu từ những bao la cuộc đời
Phận chữ cũng giống phận người
Cũng buồn vui cũng khóc cười nhân gian
Lặng yên hàng nối tiếp hàng
Mà chen ở giữa muôn vàn tâm tư
Thương yêu chở nặng nhân từ
Giận hờn con chữ cuộn như sóng trào
Nhẹ nhàng ý tứ thanh cao
Thâm trầm từng nét khắc vào tâm can
Chữ nào khoe mẽ sáng choang
Kêu to thùng rỗng chẳng mang được gì
Chữ cạn cợn chẳng nghĩ suy
Chỉ còn cái xác biết đi không hồn
Có chữ dại có chữ khôn
Chữ lương chữ thiện mang khuôn mặt người
Chữ gian nịnh chữ xu thời
Chữ như giáo mác hại người lắm khi
Như hồn vía chữ theo đi
Bóng người bóng chữ vân vi đường đời
Nhà thơ Trần Mai Hưởng