(Viết trong ngày nhận huy hiệu 50 năm tuổi Đảng – 18/1/2021)
Cũng như những lần nhận huy hiệu 30; 40; 45 năm tuổi Đảng, lần này nhận huy hiệu 50 năm tuổi Đảng, thay cho lời phát biểu của một người vừa được trao huy hiệu đánh dấu một chặng đường nửa thế kỷ sống với nhân chất của một Đảng viên, tôi đã xin phép được kể lại câu chuyện liên quan đến cái mốc khởi đầu cho chặng đường 50 năm tuổi Đảng của mình.
Chuyện bắt đầu từ đầu năm 1970, tôi là một trong số 2 đồng chí đoàn viên thanh niên của đại đội đã hoàn tất các thủ tục cần thiết, chỉ cần chờ thẩm tra lý lịch là chính thức được kết nạp. Vậy nhưng khi đồng chí Nguyễn Đình Trụ, phó bí thư chi bộ , người được cử về hậu phương thẩm tra lý lịch của tôi trở về đơn vị. Anh ôm lấy tôi nói như khóc: Dương ơi, về địa phương, mới biết em tự sửa hồ sơ, trốn gia đình nhập ngũ khi 15 tuổi . Tính đến thời điểm này, em còn chưa đủ 18 tuổi . Thương em lắm, em rất xứng đáng, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, nên cấp ủy phân công đồng chí Phan Văn Lễ, tổ trưởng Đảng tiếp tục theo dõi dìu dắt em. Hãy tiếp tục cố gắng nha em.
Chuyện qua mấy mùa chiến dịch, đến ngày 19/5/1970, tôi tuy chưa là Đảng viên, nhưng với kinh nghiệm qua những trận chốt giữ cao điểm, tôi được phân công phụ trách tổ chốt hỗn hợp tại cao điểm 322 , trong đó có cả tiểu đội của anh Lễ . Lần đó, sau gần một ngày đẩy lùi các đợt chiếm chốt của hai đại đội lính ngụy, khi tôi bị thương, chưa kịp băng bó cho mình , nhìn sang thấy anh Lễ bị mảnh pháo cắt toác cả một mảng ngực, tôi vội vàng lấy miếng bìa carton của bọn thám báo ngụy vứt lại, cố che kín phần ngực hở của anh Lễ rồi lấy thêm băng cá nhân của mình băng ép chặt vết thương cho anh, song anh vừa ra hiệu ngăn lại vừa phều phào: Dương ơi, đường mô tau cũng chết, mi giữ lấy băng mà băng cho mi.
Nghe vậy, tôi vừa cố băng cho anh vừa nói: Không phải em bị thương, mà là máu của anh phun sang em đó. Anh nằm yên để em băng cho anh.
Biết rõ tôi đang dấu chuyện mình bị thương, anh Lễ cố sức nói ngắt quãng:
Tau biết mi bị thương mà…thôi đường mô tau cũng chết, mi chịu khó lấy trong túi áo tau mấy hào còn lại, còn sống về đơn vị nộp cho tau tháng Đảng phí cuối cùng …
Chuyện chỉ vậy, mãi qua tháng 5/ 1971, tôi mới vừa đủ tuổi và trở thành Đảng viên. Nhưng trước đó một năm, tôi đã từng nộp thay Đảng phí của một Đảng viên dặn lại trước khi anh ấy hy sinh. Để rồi, từ đó trong tôi hình thành ý thức tự nguyện sống thay cho những đồng đội, Đảng viên đã hy sinh cho tổ quốc. Và ý thức đó, cũng trở thành lời thề, nguyện tiếp chặng đường sống thay, nghĩ thay, làm thay các đồng chí, đồng đội đã hy sinh, vĩnh viễn không còn cơ hội sống để tiếp tục làm.
Câu chuyện này, tôi đã từng ứng khẩu thành lời văn khấn trong lần thắp hương giố đồng đội tại khu lăng bia ghi danh các đồng đội hy sinh tại Hồ Khê:
Rượu ba chung, thuốc nửa điếu
Như thủa nào nhạt muối đói cơm
Như thủa nào ăn trong đạn, ngủ trong bom
Như thủa nào nhường bạn cuốn băng dấu mình vừa trúng đạn
Như thủa nào xếp đá chôn đồng đội tôi bên suối cạn
Để suốt chặng đời lòng vẫn ngoảnh lại phía ngày xưa !
Vâng, cho đến tháng 1/2021, tôi vừa tròn 50 năm tuổi Đảng, một chặng đường nửa thể kỷ khởi đầu một lời thề đồng đội 51 năm về trước – Lời thề tự nguyện sống xứng đáng với sự hy sinh của lớp lớp đồng chí đồng đội đã hy sinh vì tổ quốc! .
LÊ BÁ DƯƠNG