Sau ly hôn, tôi trúng tuyển vào một hãng hàng không nước ngoài, trở thành tiếp viên cho các chuyến bay. Cuộc hôn nhân cũ đã lùi sâu vào dĩ vãng nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến tim tôi nhói đau…
Tốt nghiệp Đại học Ngoại Thương loại giỏi, tôi từ bỏ mọi mơ ước, chấp nhận bị bố mẹ từ mặt để kết hôn với Đạt – chàng trai có hoàn cảnh nghèo khó.
Tôi và anh yêu nhau từ thời là sinh viên. Ngày đó, cuộc sống kham khổ, chúng tôi chia nhau từng gói mì tôm, bát cháo trắng cho qua cơn đói.
Ở trường, tôi được mọi người mệnh danh hoa khôi. Với thành tích học tập xuất sắc, học kỳ nào tôi cũng được nhận học bổng của trường.
Trái ngược với tôi, do mải mê đi làm thêm, kiếm tiền trang trải chi phí ăn học, Đạt thường phải thi lại do nợ môn, học hành chểnh mảng. Nhiều người khuyên tôi tìm người giàu có mà yêu. Như vậy tôi sẽ được họ cung phụng, chăm sóc, việc gì phải yêu chàng sinh viên cho khổ cực.
Nghe bạn bè nói, tôi bật cười rồi trả lời: “Mình yêu Đạt và sẵn sàng chịu cực khổ vì anh”. Với tôi dù khó khăn đến đâu, chỉ cần có anh bên cạnh là tôi có thể vượt qua được tất cả. Khi tôi ra trường, bố mẹ nhờ người quen sắp xếp cho con gái vào một cơ quan nhà nước làm việc đồng thời yêu cầu tôi chấm dứt chuyện tình cảm với Đạt.
Thế nhưng tình yêu đầu đời đầy trong sáng và mê hoặc đó, tôi đâu dễ gì bỏ được. Nhiều lần tôi quỳ xuống van xin bố mẹ đừng chia cách mình và anh. Trước sự quyết liệt của con gái, bố mẹ tôi tức giận tuyên bố sẽ từ mặt nếu tôi vẫn tiếp tục mối nhân duyên đó.
Nghe bố mẹ nói, tôi đau khổ, tuyệt vọng, định quyên sinh thì phát hiện mình mang thai gần 2 tháng. Tôi thông báo cho Đạt, anh rủ tôi bỏ nhà ra đi. Chúng tôi về quê Đạt đăng ký kết hôn. Đám cưới của cặp vợ chồng nghèo không có nhạc, không có xe hoa và họ hàng nhà gái.
Bố mẹ chồng tỏ ra không ưa tôi ra mặt, do vậy cuộc sống làm dâu của tôi rất bế tắc. Nhưng yêu chồng, tôi cắn răng chịu đựng, chẳng bao giờ than thở.
Tôi vốn sinh ra ở thành phố, không quen việc đồng áng vậy mà lấy chồng, tôi bắt đầu tập gánh nước, trồng trọt. Sức khỏe kém, chưa quen với môi trường mới nên tôi bị sảy thai.
Chồng tôi thấy vợ đau khổ, vật vã vì mất con nên anh đưa vợ quay lại Hà Nội sống. Hai vợ chồng kiếm việc làm, hoãn kế hoạch sinh con, bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Tôi giỏi ngoại ngữ, xin làm cộng tác viên dịch cho một nhà xuất bản. Đạt xin vào làm cho công ty kinh doanh thời trang. Lương tháng hai vợ chồng tuy không cao những cũng đủ chi tiêu hàng tháng.
Thấm thoắt 3 năm trôi qua, công việc hai vợ chồng tôi đều đã ổn định. Chúng tôi có điều kiện thuê được căn hộ chung cư nhỏ, đầy đủ tiện nghi hơn phòng trọ ẩm thấp ở ngoại ô.
Lúc này, tôi nghĩ đến việc sinh con nhưng Đạt bắt đầu thay đổi. Anh hay cáu gắt với vợ, đi sớm về khuya, bù khú rượu chè với bạn bè mà chẳng báo vợ một câu. Đến một ngày anh đề nghị chia tay. Đạt nói anh đã yêu nữ trưởng phòng nơi anh làm việc. Cô ta muốn anh ly hôn vợ, kết hôn với mình.
Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt tôi. Trái tim tôi đau nhói, tôi thực sự đã mất tất cả, hạnh phúc gia đình và người đàn ông mình yêu thương.
Ba năm trước, tôi sẵn sàng từ bỏ bố mẹ, vun đắp cho tình yêu của hai người. Giờ anh lại tàn nhẫn mang tình yêu đó, trao trọn cho người con gái khác. Mặc cho tôi níu kéo, gào khóc, Đạt vẫn lạnh lùng dứt áo ra đi, để lại lá đơn ly hôn. Sau khi nhận quyết định của tòa án, tôi bị trầm cảm nặng, bạn bè phải báo cho bố mẹ tôi.
Những ngày sóng gió, bố mẹ ở bên động viên tôi đứng dậy làm lại từ đầu. Dần dần tôi cũng lấy lại thăng bằng. Tôi đăng ký đi học cao học, giao lưu với bạn bè. Cuộc sống tôi thay đổi tích cực hơn.
Nhờ khả năng ngoại ngữ và vẻ ngoài ưa nhìn, tôi thi đỗ vào một hãng hàng không nước ngoài. Tôi bắt đầu làm quen với những chuyến bay với vai trò tiếp viên hàng không.
Cuộc hôn nhân cũ đã lùi sâu vào dĩ vãng nhưng đôi khi nó vẫn hiện hữu như một vết sẹo lớn trong trái tim tôi. Tôi đang học cách để lãng quên nó, khép lại một thời tuổi trẻ đầy nông nổi và bồng bột của mình.
Theo Vietnamnet