Tiểu hòa thượng nghe xong lời sư phụ nói liền bừng ngộ. Từ hôm sau, cậu xuống núi hóa duyên từ rất sớm, mỗi ngày đều phải nghe những lời chửi mắng thậm tệ, nhưng cậu luôn dùng từ bi để đối đãi.
Trong ngôi miếu đổ nát, tiểu hòa thượng buồn bã hỏi vị sư già: “Sư phụ, hai thầy trò mình ở trong ngôi miếu nhỏ này cùng là hòa thượng. Con có cần phải xuống núi hóa duyên để nghe những lời khó lọt tai của mọi người không? Họ thường gọi con là hòa thượng hoang và cho tiền đèn dầu rất ít ỏi. Hôm nay con đi hóa duyên, trời lạnh như vậy nhưng không ai mở cửa, muốn xin một bát cơm chay cũng rất khó khăn. Dường như chúng ta muốn ngôi miếu này trở thành ngôi chùa khang trang và tiếng chuông không dứt thật không thể nào”.
Lão hòa thượng khoác áo cà sa ngồi trầm ngâm, đôi mắt nhắm khẽ không nói lời nào, lắng nghe đồ đệ cằn nhằn.
Sau khi thấy tiểu hòa thượng cằn nhằn một lúc, vị hòa thượng già cuối cùng cũng khẽ mở mắt và nói: “Hôm nay gió bắc thổi mạnh, bên ngoài có băng tuyết rơi, con có thấy lạnh không?”.
Tiểu hòa thượng run rẩy nói: “Con rất lạnh, hai chân đều đông cứng tê dại ạ”.
Lão hòa thượng nói: “Vậy thì hôm nay chúng ta đi ngủ sớm chút đi”.
Nói xong, hai thầy trò liền tắt đèn lên giường đi ngủ. Sau một lúc, lão hòa thượng hỏi: “Bây giờ con có thấy ấm không?”.
Tiểu hòa thượng trả lời: “Con thấy rất ấm, giống như đang ngủ dưới ánh mặt trời vậy”.
Lão hòa thượng nói: “Chiếc chăn trên giường vốn rất lạnh nhưng khi thầy trò ta nằm xuống, nó trở nên ấm áp ngay. Con nói xem, chiếc chăn làm người ấm hay người làm chiếc chăn ấm?”.
Tiểu hòa thượng lắng nghe và tủm tỉm cười nói: “Sư phụ cứ giả vờ ngốc nghếch. Dĩ nhiên là chăn làm sao có thể sưởi ấm cho người mà là người đang làm ấm chiếc chăn”.
Lão hòa thượng lại nói: “Nếu chăn không sưởi ấm cho chúng ta, trái lại cần nhờ chúng ta sưởi ấm cho nó. Như vậy, chúng ta đắp chăn bông để làm gì?”.
Tiểu hòa thượng nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mặc dù chăn không thể sưởi ấm nhưng nó lại có thể giữ cho chúng ta ấm hơn và cảm thấy thoải mái khi ngủ trên giường”.
Trong bóng tối, lão hòa thượng mỉm cười nói: “Chúng ta đánh chuông tụng kinh mỗi ngày chẳng phải cũng giống như người nằm trong chăn dày và chúng sinh cũng giống như chiếc chăn này sao? Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện thì dù họ có lạnh như chiếc chăn này cũng bị hơi ấm của chúng ta làm cho ấm áp, lòng người không còn lạnh như băng sẽ giữ ấm cho chúng ta. Chúng ta ngủ trong chiếc chăn như vậy chẳng phải rất ấm áp sao? Một ngôi chùa lớn với tiếng chuông không dứt có thể là mộng tưởng sao?”.
Tiểu hòa thượng nghe xong lời sư phụ nói liền bừng ngộ.
Từ hôm sau, cậu xuống núi hóa duyên từ rất sớm. Mỗi ngày, cậu đều được nghe những lời chửi mắng thậm tệ nhưng đổi lại, cậu luôn dùng từ bi để đối đãi.
Cứ như vậy, ngôi đền nhỏ đã dần trở thành ngôi chùa lớn có nhiều khách hành hương và tu sĩ tìm đến. Vị tiểu hòa thượng năm nào giờ đã trở thành sư trụ trì.
Có thể ban đầu ngôi chùa khang trang chỉ là ngôi miếu nhỏ nhưng khi tiểu hòa thượng điều chỉnh tâm tính của mình thì mọi thứ sẽ dần dần biến đổi theo.
Thực tế thì tất cả chúng ta sống trên thế giới này cũng giống như đang đắp một chiếc chăn. Người này là chăn của người kia, khi chúng ta dùng thiện tâm của mình khiến chiếc chăn ấm áp thì nó cũng giữ lại hơi ấm cho chúng ta.
Tình yêu thương biểu hiện ở sự giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng sưởi ấm người khác thì cũng sẽ khiến bản thân ấm áp hơn. Do vậy, hãy là người có trái tim thiện lương, mỉm cười nhìn thế giới thì thế giới xung quanh cũng đáp lại cho chúng ta bằng nụ cười rực rỡ.
Theo Secret China