DỪNG LẠI ĐI EM VỰC THẲM ĐÃ HIỆN HÌNH!
Tôi từng tin rồi mãi sẽ có em
Hạnh phúc lớn cuối đời tôi mới có
Em xinh đẹp, trẻ trung, rực rỡ
Lại dịu hiền tần tảo giỏi giang.
Như một giấc mơ phút chốc tám năm sang
Em làm tôi quên mất mình đã già cỗi lắm
Tôi trẻ lại tuổi thanh xuân tươi thắm
Và tận hưởng bao ngày tháng diệu kỳ.
Sao bất ngờ chẳng báo trước, em đi
Em đã chọn người khác bao giờ tôi nào biết
Thật cay đắng tôi quyền gì hờn trách
Tám năm yêu tôi em đã được gì nào?
Còn người ta nào xe đẹp nhà cao
Nào bạc tỷ tiền muôn đang đợi em làm chủ
Tôi run rẩy khi em nói đến bản hợp đồng hôn thú
Và gia tài em đươc chia khi đặt tay ký hợp đồng
Tôi van em, xin em hãy kịp dừng
Chẳng gia tài nào lớn bằng bản thân em hết
Em tài năng thế, em hấp dẫn thế, em lại biết yêu thắm thiết
Sao lại nỡ bán mình vì tiền của em ơi?
Anh không xứng với em, anh tự biết rút lui
Nhưng còn bao người trẻ chí lớn tài cao đang chờ em phía trước
Anh không có quyền cản em vì anh nhưng anh dứt khoát
Có quyền cản em vì yêu em hơn cả bản thân mình
Dừng lại đi em, vực thẳm đã hiện hình….
NHÌN ĐÂU TÔI CŨNG THẤY EM
Nhìn đâu tôi cũng thấy em
Chín năm dáng ấy quá quen mất rồi
Trái tim mở ở đôi môi
Lá răm đôi mắt làm tôi mát lòng.
Người ta khen em lưng cong
Tôi thì phải lòng từng bước chân em
Nhớ em từng tiếng thân hiền
Tôi thèm nghe mãi dù đêm hay ngày.
Tôi thèm hôn mãi bàn tay
Dịu mềm từ bấy đến rày, thương sao
Em ơi tôi không thể nào
Sống mà không được thấy em mỗi ngày…
NHỚ ĐÀ NẴNG
Nhớ sao ngày ấy sông Hàn
Lần đầu tôi được cầm bàn tay em
Ôi bàn tay sao dịu mềm
Tôi ôm vào ngực để tim run hoài.
NHỚ
Nhớ ngày rồi lại nhớ đêm
Từng giây từng phút nhớ em, lạ lùng
Ôm trong tay vẫn nhớ nhung
Nằm bên nhau vẫn muôn trùng nhớ thương.
Nay xa em cả tháng trường
Nhớ em quá tôi trọng thương mất rồi
Còn yêu em hãy cứu tôi
Cho đôi ta được lứa đôi xum vầy.
ƠN NGƯỜI
Ơn người lắm lắm người ơi
Bất ngờ người đến với tôi một ngày
Cho tôi rạo rực cầm tay
Cho tôi choàng lấy vai người một đêm
Thế là tôi người nên duyên
Dù tôi cành gãy người nguyên đóa hồng
Thế là tôi bỗng hoàn đồng
Đi bên người cũng thắm nồng lứa đôi
Thế là người yêu thương tôi
Còn hơn cả cuộc đời người trẻ trung
Đi đâu cũng sánh vai cùng
Người chẳng ngại ngùng ai đó mỉa mai
Người lo dành hết cho tôi
Cơm ngon, áo đẹp, nụ cười, hoa thơm
Còn người chẳng kể tuổi xuân
Giành bao vất vả lo toan về người
Tôi ơn người lắm người ơi
Tám năm gắn bó buồn vui khóc cười
Biết rằng chưa xứng với người
Chỉ mong người chớ bỏ tôi tội tình
Tôi yêu người hơn cả mình
Dù tôi chỉ biết lặng thinh khóc thầm
Người ơi đừng vội rời chân
Vắng người tôi sẽ chết dần mất thôi
Tôi nguyện giữ đẹp căn nhà
Ơn người mãi mãi để ta có mình.
TÔI THÀ CHẲNG LÀM NGƯỜI CAO THƯỢNG
Dú cách nhau những ba mươi tuổi
Em yêu tôi như cùng một lứa trang
Em còn như mẹ tôi, còn như chị
Chở che tôi qua thị phi thế gian
Đời tôi chưa bao giờ hạnh phúc thế
Có người yêu trẻ đẹp khôn tìm
Tôi thì vụng về còn em tinh tế
Thế mà em yêu tôi tận tụy hết mình
Tôi cứ sợ là mình không xứng đáng
Mình đã già nua lại cũng khổ nghèo
Em sẽ phí tuổi xuân và sắc đẹp
Rồi một ngày em ân hận, buồn đau
Tôi khuyên em hãy đi tìm hạnh phúc
Ở những nơi sẽ xứng đáng với em
Một chàng trai trẻ trung, tài đức
Một đại gia chưa may mắn tình duyên
Tôi cứ tưởng là mình cao thượng thật
Nên tự hào cao giọng với bạn bè
Cái gì không phải của ta thì đừng giành giật
Phải để nó trở về nơi nó phải về
Thế mà chỉ khi nghe loáng thoáng
Có ai đó đang định tìm đến với em
Và em bỗng nhiên vài ngày đi vắng
Thế là tôi thấy như chết nghẹn con tim
Vâng, tôi đã biết mình sẽ ngã quỵ
Nếu mất em cô gái trẻ diệu kỳ
Em là nguốn sống, nguồn hạnh phúc mà Thượng đế đã trao tôi gìn giữ
Tôi không có quyền để em ra đi
Tôi thà chẳng làm người cao thượng
Làm tên ích kỷ, làm kẻ xấu xa
Mang tiếng gì cũng được miễn là em ở lại
Em ơi em bao năm nay mình đã chung một căn nhà
Tôi biết em cũng yêu tôi dù chịu bao thua thiệt
Còn tôi yêu em hơn cả bản thân mình
Chúng ta là một đôi số phận xe kết
Chẳng sức mạnh nào chia cắt được đâu
Tôi thà chẳng làm người cao thượng
Để giữ được em mãi mãi bên mình…
TRINH BẠCH
Tôi nhớ mãi giây phút
Em khỏa thân trước tôi
Tôi bần thần ngơ ngác
Được quà tặng từ trời
Sao vú em tròn thế
Cái núm đỏ tươi hoài
Sao da em thơm thế
Mùi thơm thoảng hương nhài
Tôi run rẩy ôm hết
Cả người em vào lòng
Tôi hôn em khắp chỗ
Mắt môi và lưng ong
Tôi tột cùng hạnh phúc
Được là một cùng em
Để nuốt mùi trinh bạch
Vào thẳm sâu lòng mình
Mai đây dù xa cách
Tôi chẳng quên bao giờ
Cái mùi hương trinh bạch
Từng làm tôi dại khờ…
Thơ NA