THẢM CỎ BỜ SÔNG HỒNG
Buổi sớm
gương mặt em như xa vắng
anh đi những phố hè tìm mọi mảnh tường quen
lổ đổ tình mơ rêu phủ
đường cong xa vời
gạch lửa phơi đỏ thắm
Đã từng mưa ở đây
nắng đã từng trắng
mảnh tường tươi này
anh thuộc lòng dấu cũ em qua
Bữa ấy chúng mình đi trong đêm lửa đạn sông Hồng
mưa lũ
tay em lạnh mà không run sợ
anh nghĩ ngày mai còn trời đạn ấy
mặt anh thì xạm cháy
nhưng ngày mai ơi
chớ vằng bàn tay em
trên đôi vai người lính của ta cứng cỏi từ năm vào cuộc
ngày mai ơi.
Hà Nội không phai
suốt một ngày bầu trơi thăm thẳm
nhớ riêng em
tôi nhớ những gì tôi chưa có được
thảm cỏ bờ sông Hồng non tơ
mầu cẩm thạch nghiêng chào giã biệt
nếu ta có lỗi với em
cũng vì ta muốn mình không có lỗi
trước mắt em còn được tươi cười
giọng vang và trẻ mãi
bao giờ ta cũng chỉ là ta thôi
Cùng với những gì ta mến yêu sầu tư mộng tưởng
thảm cỏ bờ sông Hồng phủ bọc trái tim
nơi sâu kín ấy cũng đã bị đạn bom chạm tới
những tròng mắt đảo điên để ý đến ta rồi
Ta chỉ muốn mình không có lỗi
đừng buồn em nhé, bây giờ
hồi em buồn nhớ
anh còn buồn hơn
Em
nhỏ bé mà trắng tinh
trước mặt thảm cỏ dòng sông
cầm tay một bông đại đóa
em ạ, chớ buồn
anh vào Cực Nam đây.
Hà Nội, 3/1971
Ờ, NHA TRANG
Làm sao anh yên lòng cho được
khi chớm thu vàng rợm chân mây
bỗng biển lặng trước mặt em xõa tóc
chim én đêm bật cánh đỉnh vầng cây
những giọt nắng ríu ran vương vấn mãi
mùa hạ mùa thu giao tiếp tâm can
những ánh mắt ngất ngây chiều gió tối
những vườn cây hương khuya nồng nàn
ờ, Nha Trang, quả là, ồ, vẫn thế
một tình yêu lại nối một tình yêu
thương nhau mãi dường như không thể
một chút buồn mang một chút ráng chiều
cũng không có khổ đau đổ vỡ
những nản lòng kia đã chạy trốn từ đêm
chợt thức dậy lòng đã khao khát nhớ
lớp lớp mái rung sóng ngói êm đềm
những ý nghĩ hóa quen dần cây lá
phía tường cao, bậc biển, nửa vầng trăng
những nỗi mong rối ren bao ý nghĩ
chân run lên, bóng tối lướt qua hàng
chính bởi thế một giây nào sững bước
sóng và gió reo tưởng hát tiếng xa rồi
mất Nha Trang có sẽ là mãi mãi
không có tình yêu giao nối chia phôi
không còn mùa thu không còn mùa hạ
vô nghĩa lòng tin vô nghĩa thủy chung
cánh rừng xanh tươi không còn hoa quả
đi tới lòng em bỗng chốc ngập ngừng
nhưng thành phố vẫn đây như khung cửa
em bước vào mang đầy gió trùng khơi
mà làm sao anh yên lòng cho được
trước một tình yêu không thể nói thành lời
NÀY ĐÂY, NÁT TAN
Nhưng một hôm
mặt biển sáng những sắc hoang vũ trụ
anh mới biết rằng tất cả đã nát tan
người đã hy vọng tìm thấy một ngày trời đẹp
tin ở tình yêu là ý tốt lòng em
người đã bước lên, không hề ngoảnh lại
đã vừa lòng mọi điều ăn ý như em
như đã qua rồi
từ lúc em đi đâu
Nha Trang
có một người đàn ông những chiều ngoài cửa biển
âm thầm lặng tiếng sóng xa
như những ai đã khổ đau bởi thế
con người này đang khóc cho tình yêu
khóc cho nỗi nhớ mẹ già
Nha Trang, Noel 1977
TỰ KHÚC
Lúc bình mình mà vắng sắc màu
anh nằm xuống nhìn lên kia vô vọng
anh đã hét trong phòng im cửa đóng
lúc thương người lại giận chính mình thôi
đêm lúc lặng thính nghe vắng vẻ cuối trời
ai chẳng đến với anh như thế cả
chắc vì em nên gió chiều rực rỡ
nửa khuya rồi mưa lạnh thấm hai ta
đường vẫn cũ xưa trời thẳm vẫn cao xa
có chăng mới là giọng em hát đó
có chăng mới tiếng cười em nho nhỏ
vỡ tan dần trong thầm lắng lòng anh
ôi chim xa của đôi cánh ân tình
của tiếng hót làm vui làm đau đớn
của tĩnh mịch ngẩng trông lên cao thẳm
của tình yêu trời đất đã ban cho
sóng biển vừa reo hai ta lên bờ
không tất cả có lẽ phải thế
không thể khác chắc sẽ là phải thế
mang nỗi sầu tha thiết nhớ yêu em
9/1978
KHÔNG CÒN YÊU NỮA
Tưởng ý nghĩ không còn thực nữa
Không yêu em, không yêu nữa rồi
Vô tình phút hôm qua mình xa lặng
Cái bữa đôi môi không làn môi
Tôi cứ thế dạo quanh quất mãi
Trở về xem xét gạn hỏi bạn bè
Không cứu được đâu – ai nói vậy
Nửa đêm đọc lại, tôi thức tôi nghe
Hoảng sợ quá lúc không còn yêu nữa
Kỷ niệm dày vò thấm thía chưa nguôi
Muốn quên hẳn mà lòng thì vẫn nhớ
Lúc vững tâm trước ấy, cả tiếng cười
Thôi, em ở đâu cũng vui em nhé
Bữa nào cần anh thì hãy trở về
Nhưng nhớ ghé rửa chân ngoài máy nước
Gõ cửa nhẹ nhàng như thể anh chờ
1987